Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
8
Tôi đã từ chối lời mời ăn trưa của Bùi Yến Lễ.
Trên đường về, khi dừng chờ đèn giao thông, tôi theo bản năng liếc nhìn Bùi Tụng Thanh đang ngồi ghế phụ.
Cậu ấy vẫn như thường lệ, ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Phát hiện ánh mắt tôi, cậu ấy quay đầu lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn tôi.
Tôi định mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi ra được lời nào.
Tối hôm đó, tôi quay về nhà họ Cố một chuyến.
Từ sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đã dọn ra ngoài sống, trừ những dịp lễ cần thiết mới về, còn lại đều ở căn hộ trung tâm thành phố.
Tính ra tôi và mẹ tôi cũng đã mấy tháng không gặp.
Nhưng khi tôi mang hoa và bánh kem về đến nhà, đập vào mắt lại chỉ là bàn ăn còn sót lại vài món thừa nguội lạnh, cùng người giúp việc đang dọn dở.
Mẹ tôi vừa ăn tối xong, đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách xem báo cáo, nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Về rồi à?”
Ánh mắt bà sau đó rơi xuống chiếc bánh kem trong tay tôi, rồi lại cau mày.
“Không phải mẹ đã bảo con bớt ăn mấy món ngọt này rồi sao? Không tốt cho sức khỏe, lại dễ tăng cân.”
Tôi không nói gì, tùy ý đưa bánh và hoa cho người giúp việc bên cạnh.
“Bà chủ đã ăn tối rồi, cô chủ muốn ăn gì không? Tôi sẽ bảo bếp chuẩn bị.”
“Không cần đâu.” Tôi thản nhiên nói.
Dù sao, cũng chẳng ai đợi tôi cùng ăn cơm.
Vào đến thư phòng, bà đi thẳng vào vấn đề: “Bên nhà họ Bùi có ý muốn kết thân thông gia.”
Dừng một lát, bà nói tiếp: “Mẹ đã bàn với ba con rồi, cuộc hôn nhân này rất có lợi cho nhà họ Cố. Gọi con về hôm nay là muốn nghe ý kiến của con.”
Vừa nghe xong, tôi liền hiểu rõ tất cả.
Chẳng trách hôm nay Bùi Yến Lễ phải hạ mình đích thân đến Cố thị, còn chủ động nói với tôi những lời đó.
Nếu là ngày thường, cái dự án nhỏ thế này đâu đến lượt cậu chủ nhà họ Bùi phải ra mặt…
“Vậy ý con thế nào?” Bà hỏi.
Trong thư phòng yên tĩnh mấy giây.
Trong bể cá cảnh bên cạnh, mấy con cá nhỏ đang bơi quanh mấy ngọn núi giả.
Phát hiện có người nhìn, nó còn phun ra mấy cái bong bóng về phía tôi.
Tôi bất giác bật cười.
“Ý con thế nào, quan trọng sao?”
“Không phải từ nhỏ mẹ đã dạy con phải giữ mối quan hệ tốt với hai anh em nhà họ Bùi sao?”
Qua lớp kính phản chiếu của bể cá, tôi thấy bà nhíu mày.
Nhưng trong đầu tôi lại hiện lên ký ức lần đầu tiên gặp Bùi Tụng Thanh.
Khi đó tôi và anh mới chỉ năm tuổi.
Là người thừa kế của nhà họ Cố, từ nhỏ tôi đã được dạy phải hòa đồng với những người cùng trang lứa, bởi bất cứ ai trong số họ cũng có thể trở thành mối quan hệ trong giới thương trường sau này.
Trong đó, nhà họ Bùi là một sự tồn tại như đỉnh kim tự tháp.
Tôi và Bùi Tụng Thanh gần tuổi nhau. Khi đó vì không thể nói chuyện, anh luôn không có bạn, lúc mấy đứa trẻ khác tụ tập chơi đùa, anh chỉ có thể lặng lẽ co mình trong góc nhìn họ.
Nhỏ xíu một cục, trông thật tội nghiệp.
Thế là tôi cố gắng học ngôn ngữ kí hiệu, trở thành người bạn duy nhất hiểu được lời anh nói.
Ban đầu chỉ vì nhà họ Bùi mà kết thân với anh, nhưng đến năm sáu tuổi, sau khi chúng tôi bị bắt cóc cùng nhau, tình bạn cũng dần trở nên sâu sắc.
Chúng tôi cứ thế lớn lên bên nhau.
Cho đến năm cấp hai, lần đầu tiên tôi nghe được cái tên vừa xa lạ vừa quen thuộc từ miệng bạn cùng bàn.
Bùi Yến Lễ 17 tuổi khi ấy đã rất nổi tiếng trong trường.
Học giỏi, đẹp trai, hội trưởng hội học sinh khối cấp ba, thiếu gia lớn của nhà họ Bùi.
Hào quang trên người anh ta đủ khiến các cô gái tuổi dậy thì thầm mến.
Trước đó, ấn tượng của tôi với anh ta chỉ là "anh trai của Bùi Tụng Thanh".
Sau đó, tôi thế nào mà lại thích anh ta.
Rồi thì…
Thu lại dòng suy nghĩ, tôi cất lời: “Nếu thật sự phải liên hôn, con chọn Bùi Tụng Thanh.”
Mẹ tôi lập tức lạnh mặt.
“Cố Quan Chi, từ nhỏ con đã là một đứa trẻ thông minh.”
“Chuyện này mẹ không muốn thấy con mềm lòng.”
Đúng vậy.
Một người con trai không thể nói chuyện và một người con cả được chọn làm người thừa kế, ai ai cũng biết nên chọn ai.
Giống như năm xưa, khi phu nhân nhà họ Bùi nghe tin người bị bắt cóc là Bùi Tụng Thanh, đã vô thức thốt lên một câu: “Không phải Yến Lễ.”
Khoảnh khắc ấy, tôi hoàn toàn không nghi ngờ, nếu trong một trận động đất, người bị vùi dưới tấm bê tông là Bùi Yến Lễ và Bùi Tụng Thanh, họ nhất định sẽ chọn cứu Bùi Yến Lễ.
Nhưng bây giờ, người đưa ra lựa chọn là tôi.
Nếu đến tôi cũng không chọn Bùi Tụng Thanh, cậu ấy nhất định sẽ rất buồn.
“Đây là lựa chọn của con, không phải xuất phát từ lòng thương hại.”
Tôi nhìn bà, nghiêm túc nói.
“Xin hãy tôn trọng quyết định của con.”
Hồi lâu sau, bà Cố Nghiên thở dài một hơi như thỏa hiệp.
“Để mẹ bàn lại với ba con.”
Nói xong, bà rời khỏi thư phòng.
Chỉ còn tôi và con cá trong bể trừng trừng nhìn nhau.
Thấy tôi không động đậy, nó lại phun thêm một vòng bong bóng nữa về phía tôi.
Tôi cảm thấy buồn cười, tiện tay cầm hũ thức ăn cá bên cạnh.
Vốc một nắm rắc xuống, cá nhỏ hớn hở tung mấy làn nước đáp lại.
Tôi nhìn nó bơi qua bơi lại trong bể, không nhịn được khe khẽ ngâm nga cổ vũ: “Cá nhỏ cá nhỏ bơi thật nhanh nào…”
Ngừng lại một chút, tôi lại cảm thấy chán nản.
“Thôi vậy.”
Dù bơi nhanh thế nào, cũng không thể thoát khỏi cái bể kính này.
Cùng lắm cũng chỉ là không ngừng đụng vào vách mà thôi.