Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cho đến khi bài phát biểu kết thúc, ánh mắt ba tôi quét đến tôi và Bùi Tụng Thanh đang đứng dưới sân khấu, liền ra hiệu cho Cố Nghiên.
Cố Nghiên miễn cưỡng gật đầu, cầm hai ly rượu đến chào hỏi Bùi Tụng Thanh.
“Cậu chủ nhà họ Bùi,” cậu ta nặn ra một nụ cười, đưa ly rượu qua, “Lần đầu gặp mặt, sau này hai nhà còn nhiều cơ hội hợp tác, mong anh chiếu cố em trai nhiều hơn.”
Bùi Tụng Thanh không đáp, chỉ nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay tôi, nơi vẫn còn in dấu vết đỏ, rồi bất đắc dĩ ra hiệu:
[Quan Chi, lần sau không cần phải cố gắng như vậy.]
“Ừm.” Tôi khẽ đáp.
Khóe mắt liếc thấy sắc mặt Cố Nghiên thay đổi vì bị phớt lờ, tôi liền bước lên chắn trước mặt Bùi Tụng Thanh.
“Được rồi, chào hỏi xong rồi thì cút đi.”
“Cố Quan Chi…” Cố Nghiên nghiến răng gọi tên tôi, rồi như nghĩ ra điều gì, cố tình vung ly rượu hất về phía cổ áo lễ phục của tôi.
“Ái chà, lỡ tay…”
Câu sau còn chưa kịp nói, cậu ta đã sững lại.
“Tí tách…” Rượu đỏ sẫm nhỏ giọt từ tóc xuống, lan ra thành vết ố loang trên bộ vest trắng đặt may.
Ngay cả tôi cũng không ngờ, người bị dính rượu lại là Bùi Tụng Thanh, cậu chủ động nghiêng người về phía trước để đỡ lấy.
Tiếng động gây chú ý khiến nhiều người ngoảnh lại nhìn.
Sau vài giây yên lặng, tôi gọi nhân viên phục vụ lấy khăn khô đến, rồi quay lại nhìn Cố Nghiên bằng ánh mắt lạnh băng.
“Là anh ta cố ý tiến lại gần!” Cố Nghiên hoảng loạn muốn biện giải, nhưng bị ánh nhìn xung quanh ép đến nghẹn lời, cuối cùng đành nghiến răng xin lỗi: “Xin lỗi, tôi sẽ đền bộ đồ đó.”
“Không cần.” Tôi thay Bùi Tụng Thanh từ chối, thậm chí không thèm liếc cậu ta một cái. “Một bộ trong tủ đồ của cậu ấy cũng đủ mua mạng cậu rồi.”
Vừa dứt lời, Bùi Tụng Thanh kéo nhẹ tay áo tôi.
Tôi còn tưởng cậu muốn can ngăn, liền hỏi: “Sao, cảm thấy tôi nói quá cay nghiệt à?”
Cậu lắc đầu.
“Cậu…” Cố Nghiên tưởng còn cơ hội, định tiếp tục nói gì đó thì thấy Bùi Tụng Thanh cau mày đầy mất kiên nhẫn, phất tay ra hiệu bảo lui.
Đó là một cử chỉ cực kỳ bất lịch sự, là dáng vẻ của người trên ra lệnh cho kẻ dưới.
Tôi kinh ngạc liếc nhìn cậu. Cậu rất hiếm khi có sắc mặt lạnh như vậy, ánh mắt lãnh đạm trong khoảnh khắc kia lại giống hệt anh traicậu.
Quả nhiên, Cố Nghiên bị làm nhục đến đỏ bừng cả mặt, nhưng lại không dám phản bác, đành phẫn uất rời đi.
Đợi cậu ta đi khuất, Bùi Tụng Thanh lại quay sang nhìn tôi, khẽ chớp mắt, khôi phục dáng vẻ dịu dàng như thường lệ.
[Quan Chi.] Cậu ra hiệu tay.
[Chị đang giận.]
Một lát sau, cậu hơi cúi xuống gần tôi.
Đôi mắt nhìn tôi vẫn trong veo, dịu dàng như mọi khi.
[Nếu đính hôn với anh trai, chị sẽ vui hơn một chút chứ?]
11
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì ba tôi đã vội bước tới. Sau lưng ông là vợ chồng nhà họ Bùi, vừa rồi còn trò chuyện vui vẻ với ông.
Nhìn thấy Bùi Tụng Thanh bị rượu hắt ướt hết người, ba tôi cũng hoảng hốt.
“Cố Quan Chi, chuyện gì đây?”
Tôi đang định trả lời thì phu nhân Bùi đã lên tiếng trước, định dàn xếp cho qua:
“Ôi trời, tụi nhỏ mà, chắc chỉ là vô tình thôi, không sao đâu, chuyện nhỏ ấy mà…”
Ông Bùi không nói gì, nhưng cau mày, lộ rõ vẻ không hài lòng.
“Tiểu Thanh, lần sau chơi với Quan Chi thì để ý một chút, mau ra xe thay đồ đi…”
Bùi Tụng Thanh không nói gì, chỉ gật đầu, đang định quay đi.
Tôi nắm lấy tay cậu.
“Khoan đã.”
Tôi nhìn mọi người, trong lòng bỗng thấy thế giới này thật lạ lùng.
“Sao không ai hỏi ý kiến của Bùi Tụng Thanh?”
Chỉ vì cậu ấy không thể nói, nên mọi người có thể xem cảm xúc của cậu ấy không tồn tại sao?
“Là Cố Nghiên cố tình hắt rượu, ban đầu định hắt lên người tôi, là Bùi Tụng Thanh đã đứng ra chắn thay tôi. Mọi người xung quanh đều thấy rõ.”
Tôi quay sang hỏi ba:
“Vì sao chưa hỏi rõ đầu đuôi, ông đã vội trách tôi?”
Ông Cố nghẹn lời, chỉ đành lúng túng bảo người gọi Cố Nghiên quay lại rồi giả vờ nghiêm khắc mắng một câu:
“Kêu con đến chào hỏi, mà lại gây ra chuyện thế này? Vụng về quá, sau này phải học theo chị con đấy…”
Cố Nghiên biết mình sai, chỉ có thể cúi đầu rối rít xin lỗi.
Nhưng tôi không buồn để tâm đến cha con họ nữa, quay sang nhìn phu nhân Bùi.
“Nếu hôm nay người bị hắt rượu là anh Yến Lễ, bà còn nói là ‘vô tình’ nữa không?”
Phu nhân Bùi khựng lại.
Ông Bùi bên cạnh cũng hiểu ngay ý tôi, sắc mặt lập tức trở nên khó coi chẳng kém gì ông Cố.
Con người luôn có xu hướng thiên vị.
Rõ ràng đều là con mình, nhưng trong lòng lại cứ ưu ái người này hơn người kia.
Nhưng tại sao?
Tại sao ai cũng thiên về Bùi Yến Lễ?
Vậy còn Bùi Tụng Thanh thì sao? Ai sẽ nhìn thấy cậu ấy đây?