Lời yêu ngốc ngếch - Chương 9

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

12


Ông Cố mặt mày nhăn nhó mà kéo Cố Nghiên rời đi.


Lúc đó, Bùi Yến Lễ cũng vừa nghe tin liền chạy tới, tình cờ nghe thấy câu chất vấn mà tôi dành cho vợ chồng nhà họ Bùi.


Sắc mặt anh ấy lập tức sầm xuống.


“Quan Chi, em đưa Tiểu Thanh đi thay đồ trước đi.”


Anh liếc nhìn bàn tay tôi đang nắm chặt tay Bùi Tụng Thanh, rồi thở dài một tiếng:


“Tiểu Thanh, anh xin lỗi em.”


Bùi Tụng Thanh lắc đầu, như thể đã quen với chuyện này rồi.


Tôi không thèm để ý đến người khác, nhận lấy chiếc khăn sạch từ tay nhân viên phục vụ, trùm lên đầu Bùi Tụng Thanh rồi kéo cậu ấy rời đi.


Trên đường về, cậu ngoan ngoãn theo sát tôi. Tôi vẫn còn bực mình, đạp ga một phát đưa cậu về thẳng căn hộ trung tâm thành phố của mình, vừa vào đến liền kéo cậu vào phòng tắm.


“Tắm sạch sẽ rồi hẵng ra.”


“Rầm” cánh cửa phòng tắm bị tôi đá đóng sầm lại, ngăn cách khuôn mặt đang đỏ ửng như sắp bốc khói của Bùi Tụng Thanh.


Tôi đứng canh ngoài cửa, tiếng nước bên trong ngừng lại thì cửa bỗng hé ra một khe nhỏ, Bùi Tụng Thanh lén ló đầu ra, mặt vẫn đỏ lựng, nóng hổi.


Thấy tôi còn đứng đó, cậu giật mình muốn đóng cửa lại, nhưng bị tôi lấy chân chặn kịp.


“Không có đồ vừa với cậu, chỉ có áo choàng tắm thôi.”


Nói xong, tôi nhét bừa áo choàng vào rồi quay người đi chỗ khác, tai cũng nóng bừng lên.


Điện thoại tôi lúc đó vang lên tin nhắn, là bà Tần Lệnh Nghi đang ở nước ngoài, nghe chuyện xảy ra liền nhắn hỏi thăm.


Tôi đang bực sẵn, lập tức gõ cả tràng dài gửi lại.


Đến khi nhận được tin bà ấy sẽ bay về vào thứ Hai, tôi mới nguôi giận mà cất điện thoại.


Lúc này, Bùi Tụng Thanh cũng từ phòng tắm bước ra, mặc chiếc áo choàng tắm quá ngắn, để lộ đôi chân trắng bóc.


Nhưng tôi vừa thấy cậu mặc áo choàng trắng là lại nhớ đến chuyện ở buổi tiệc, cơn giận chưa tan liền gắt lên:


“Bùi Tụng Thanh, ai cho cậu chắn rượu thay tôi hả? Không biết kéo tôi né đi cùng sao?”


Vừa nói, tôi vừa lục ngăn kéo lấy máy sấy tóc quăng cho cậu ấy:


“Tóc ướt, coi chừng cảm.”


Cậu ấy không nói gì, ngoan ngoãn nhận lấy máy sấy.


Tôi càng nhìn càng tức, liền tranh thủ giáo huấn một trận.


Cậu rất nghelời, thỉnh thoảng còn gật đầu, tỏ vẻ đang nghe kỹ.


Lúc tóc sấy xong, trợ lý tôi cũng vừa đem quần áo mới mua tới.


Tôi nhìn mái tóc bị sấy đến rối tung của cậu, không nhịn được vươn tay vuốt nhẹ vài cái.


“Đi thôi, tôi dẫn cậu ra ngoài ăn.”


Tối nay vì mặc lễ phục nên tôi chưa ăn gì, sau vụ vừa rồi thì bụng đói đến mức biểu tình luôn rồi.


Vừa vào nhà hàng, tôi đã gọi món lia lịa.


Nhân viên thấy Bùi Tụng Thanh không nói gì, tốt bụng đề cử:


“Hải sản bên em rất tươi, anh có muốn thử không?”


Thấy cậu ấy lắc đầu, tôi liền tiếp lời:


“Gọi! Cậu ta không ăn đồ rẻ, đem tôm hùm boston với cua hoàng đế đắt nhất của các người ra đây.”


“Vâng ạ!” Nhân viên hồ hởi đi chuẩn bị.


Bùi Tụng Thanh chỉ biết nhìn tôi đầy bất lực.


Cậu không thích ăn hải sản vì nó lỉnh kỉnh, dễ làm bẩn tay, mà như vậy thì bất tiện cho việc ra dấu.


Nhưng tôi mặc kệ, đồ ăn vừa mang ra, tôi lập tức lấy tay bóc sẵn càng cua, nhét thẳng vào miệng cậu.


“Ngon không?”


Cậu theo phản xạ nhai nhai, rồi gật đầu.


“Vậy ăn nhiều vào.”


Tôi đã quyết rồi, tôi sẽ đối xử thật tốt với cậu nhóc câm nhỏ này mà ai cũng bỏ qua. Suốt bữa, tôi liên tục đút cho cậu ăn đến no căng.


“Bùi Tụng Thanh, nhớ kỹ lời tôi nói.” Tôi nghiêm túc dặn.


“Bất cứ chuyện gì hay ai khiến cậu khó chịu, hãy tránh xa.”


Cậu vừa nhai vừa gật đầu.


“Tôi phát hiện cậu nhẫn nhịn giỏi quá, ai bắt nạt cậu cũng mặc kệ.”


Cậu vẫn nhai, vẫn gật.


“Lần sau có ai ăn hiếp cậu, cứ nói với tôi. Hồi đó tôi đã nói sẽ bảo vệ cậu, thì nhất định sẽ làm được.”


Cậu tiếp tục nhai.


“Giờ thì nói tôi nghe, còn ai bắt nạt cậu nữa không?”


Cậu cuối cùng cũng nuốt xong. Dưới ánh mắt tôi nhìn chăm chú, cậu vươn tay… chỉ thẳng vào tôi.


Tôi: “…”


Xong rồi, hóa ra người bắt nạt cậu ấy nhiều nhất lại là tôi.

13

 

Tôi chọn một ngày để hẹn gặp Bùi Yến Lễ.

 

Có vài lời tôi muốn nói rõ với anh ấy.

 

Bùi Yến Lễ hồi lâu sau mới trả lời, lại hẹn gặp ở phòng vẽ của Bùi Tụng Thanh.

 

Nghĩ đến những lời anh ta nói trong lần gặp trước, tôi mang theo nghi hoặc mà đến.

 

“Tiểu Thanh tối qua đã bay ra nước ngoài dự triển lãm tranh giao lưu rồi, không có ở phòng vẽ đâu.” Trên đường đi, Bùi Yến Lễ như vô tình nói một câu.

 

“Em biết mà, cậu ấy có nói với em rồi.” Tôi thuận miệng đáp.

 

Bức tranh của Bùi Tụng Thanh trong buổi đấu giá lần trước được trả giá đến một triệu, tên tuổi lập tức vang dội trong giới, dạo này bận rộn với hàng loạt lời mời triển lãm.

 

Bùi Yến Lễ liếc tôi một cái đầy hàm ý, khẽ hừ nhẹ một tiếng.

 

“Anh nghe nói hai bên gia đình định liên hôn, em đã chọn Tiểu Thanh.”

 

Anh hỏi: “Tại sao?”

 

“Tại sao gì cơ?”

 

Xe vừa dừng trước cửa phòng vẽ.

 

Bùi Yến Lễ quay đầu nhìn tôi:

 

“Nếu anh nhớ không nhầm, trước kia em từng thích anh, đúng không?”

 

Ánh mắt anh ấy bình thản, như thể câu hỏi đó không cần gấp gáp câu trả lời.

 

Hoặc cũng có thể, anh ấy sớm đã biết đáp án.

 

Nhưng nhìn vẻ mặt đó, tôi lại cảm thấy có điều gì không ổn.

 

“Không... không đúng.”

 

Tôi lắc đầu.

Nhưng là sai ở đâu? Tôi nhất thời không nói rõ được.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo