Lửa cháy trong tim - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

1

 

Hôm qua, bạn tôi gọi điện báo rằng bệnh của cha tôi có thể còn hy vọng.

 

Bệnh viện của họ vừa có bác sĩ Thẩm mới du học nước ngoài về, chuyên nghiên cứu đúng căn bệnh hiếm này.

 

Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ, bác sĩ Thẩm đó lại là Thẩm Nghiễn Chi.

 

“Bác sĩ Thẩm đẹp trai thật đấy, nếu hai tay không bị bỏng thì đúng là hoàn hảo!”

 

“Nghe bác sĩ Giang nói là do bạn gái cũ hại đó, sau còn chia tay vì chuyện này nữa.”

 

“Thật á? Vậy thì quá kinh tởm rồi.”

 

Đi ngang quầy y tá, vài người vừa chuẩn bị thuốc vừa trò chuyện.

 

Tôi khựng bước một chút, rồi tiếp tục đi vào bên trong.

 

Tim đập càng lúc càng nhanh theo khoảng cách với cánh cửa đang dần thu hẹp.

 

Lúc tay đặt lên tay nắm cửa, tôi vẫn không kiềm được run rẩy.

 

Cho đến khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, mọi thứ bỗng lặng xuống.

 

Người mặc áo blouse trắng nghe thấy tiếng động thì dừng bút, ngẩng đầu nhìn lên.

 

Ánh mắt giao nhau, tim tôi như ngừng đập.

 

Cả người căng cứng.

 

Thật lòng mà nói, tôi đã chuẩn bị tinh thần bị Thẩm Nghiễn Chi mỉa mai một trận.

 

Bởi vì —

 

Tôi chính là cô bạn gái cũ khiến người ta buồn nôn đó.

 

2

 

Nhưng chỉ cần anh có thể cho cha tôi một tia hy vọng, thì thế nào tôi cũng chịu được.

 

Trong khoảnh khắc chớp nhoáng, anh đã rút lại ánh nhìn.


“Cô là người nhà của Lưu Tố Chi phải không, ngồi xuống trước đi.”

 

Giọng nói lạnh lùng, xa cách.

 

Tôi nhớ hồi mình theo đuổi anh, anh cũng là kiểu người khó gần như vậy.

 

Anh hất cằm ra hiệu ghế đối diện, rồi…

 

Lại cúi đầu tiếp tục viết thứ gì đó trên tay.

 

Anh đang…

 

Giả vờ không nhận ra tôi?

 

Ý nghĩ ấy thoáng qua đầu, nhưng bị bác bỏ ngay sau đó.

 

Với người mình chán ghét, sao anh có thể giả bộ được?

 

Tính cách anh vốn kiêu ngạo, ngày xưa tôi theo đuổi đến mức anh khó chịu, quay đầu bỏ đi ngay, chẳng buồn nói một câu dư thừa.

 

Mà nghĩ kỹ thì cũng đúng.

 

Tôi đang đeo khẩu trang, còn để tóc mái.

 

Từng ấy năm trôi qua rồi mà.

 

— Chắc anh không nhận ra tôi nữa.

 

Trái tim đang treo lơ lửng tạm thời được buông xuống.

 

Sau khi ngồi đối diện anh, ánh mắt tôi không kìm được rơi xuống đôi tay đáng sợ đó.

 

Sẹo bỏng lồi lõm hiện rõ trên làn da trắng trẻo, nổi bật vô cùng.

 

Tim tôi nhói lên.

 

Nỗi đau chôn sâu trong lòng lại một lần nữa bị khơi dậy.

 

Năm ấy, một bạn nữ trong nhóm tôi thao tác sai trong thí nghiệm khiến ngọn lửa bùng lên bất ngờ.

 

Lúc đó, Thẩm Nghiễn Chi đứng ngay bên cạnh tôi.

 

Phản ứng của anh nhanh như chớp, anh lao đến che mặt cho tôi.

 

Chỉ trong khoảnh khắc đó tay anh bị bỏng, da bị cháy lộ cả mảng thịt đỏ bên trong, vô cùng đáng sợ.

 

Tôi vừa khóc vừa hỏi vì sao anh lại làm thế.

 

Anh cúi đầu, giúp tôi lau nước mắt, ánh mắt thẳng thắn.

 

“Là em, nên anh tình nguyện.”

 

Vết sẹo ấy, khiến tôi tin chắc rằng mình đã chọn đúng Thẩm Nghiễn Chi.

 

Đến cả lúc tôi đề nghị chia tay, cũng mượn vết sẹo đó để kết thúc.

 

Những lời độc ác khi ấy vẫn còn vang vọng bên tai:

 

“Anh biết không, mỗi lần nhìn thấy đôi tay đó của anh, tôi buồn nôn muốn chết.”

 

“Thêm một ngày cũng không chịu nổi nữa rồi.”

 

Có lẽ anh hận tôi thấu xương.

 

Vết sẹo anh giữ lại vì tôi, cuối cùng chỉ đổi lấy những lời cay độc như vậy…

 

…..

 

“Cô Lưu?”

 

Không biết từ khi nào Thẩm Nghiễn Chi đã ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng thẳng trên gương mặt tôi.

 

“Tôi đây.”

 

Anh khẽ nhướng mày như đang suy nghĩ gì đó, rồi phát hiện ánh mắt tôi đang dừng ở đâu.

 

“Đôi tay tôi sẽ không khiến cô thấy khó chịu về mặt sinh lý đấy chứ?”

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo