Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
3
Tôi lúng túng lắc đầu:
“Không đâu.”
Làm sao có thể chứ?
Đôi tay đó vì tôi mà trở nên như vậy.
Thương còn không kịp, sao có thể thấy buồn nôn.
Anh hơi nhếch môi, kiên nhẫn giải thích:
“Vậy thì tốt.”
“Dù sao thể trạng mỗi người khác nhau, tôi phải hỏi rõ trước.”
“Đã làm xét nghiệm máu toàn phần và sinh thiết tủy chưa?”
“Rồi ạ.”
“Lần truyền máu gần nhất là khi nào?”
“Hai tháng trước.”
“Cô và Trình Lập là quan hệ gì?”
Trình Lập là người giới thiệu tôi đến tìm Thẩm Nghiễn Chi.
Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến bệnh tình chứ?
Câu trả lời đến miệng bỗng khựng lại, tôi không nhịn được nghi ngờ:
“Cái này… cũng cần biết sao?”
Anh bình tĩnh liếc tôi một cái:
“Tất nhiên, đây là quy định.”
Anh là bác sĩ, tôi là người nhà bệnh nhân.
Anh hỏi gì, tôi đương nhiên phải trả lời.
“Bạn đại học.”
Đôi mắt đen láy đó bất ngờ nhìn chằm chằm tôi, như đang dò xét điều gì đó.
Không đợi tôi lên tiếng, anh đã lấy hồ sơ chuẩn bị sẵn ra, chuyển sang thái độ chuyên nghiệp, bắt đầu trình bày phương án điều trị.
Một lúc sau, cửa đột nhiên mở ra.
“Nghiễn Chi này, lát nữa muốn ăn gì?”
4
Sau giọng nói dịu dàng đó là một khuôn mặt hài hòa, không quá nổi bật nhưng lại rất phù hợp với giọng nói.
Tôi gần như không cần suy nghĩ, liền nhận ra ngay.
Là Giang Nhu!
Cô ấy chính là người đã thao tác sai trong buổi thí nghiệm năm xưa.
May mắn là khi đó cô ấy không bị thương nghiêm trọng.
Thế giới này đúng là nhỏ thật.
Cô ấy cũng nhìn chằm chằm tôi.
Nét cười bên môi dần không giữ được nữa.
Một giọng nam trầm ổn vang lên, cắt ngang lời gọi tên suýt thoát ra từ miệng cô ấy:
“Nghe theo cô.”
“Hoặc là vẫn ăn món Thái ở tầng dưới đi.”
“Cô đặt chỗ trước đi, tôi sắp xong rồi.”
Hai người đối thoại qua tôi.
Từ góc này, tôi nhìn rõ chiếc cằm góc cạnh của Thẩm Nghiễn Chi, và cả…
Ánh mắt dịu dàng sau khi đã gỡ bỏ cảnh giác.
Chẳng qua, ánh mắt dịu dàng đó trước kia là dành cho tôi.
Hồi cấp ba, Giang Nhu học cùng lớp với chúng tôi, nhưng chẳng thân với tôi hay Thẩm Nghiễn Chi.
Nhiều lần ra chơi tôi đến tìm Thẩm Nghiễn Chi.
Giang Nhu chỉ lặng lẽ ngồi ở ghế sau.
Tôi chỉ có thể thấy cô ấy lặng lẽ và cô độc ngồi trên ghế.
Có lẽ vì lúng túng, chẳng chen được vào cuộc trò chuyện của hai chúng tôi.
Thỉnh thoảng vô tình nhìn tôi, cô ấy sẽ lập tức quay đi.
Bây giờ ngược lại rồi, tôi trở thành người ngoài.
Trước khi đóng cửa, Giang Nhu lại liếc nhìn tôi một cái, gương mặt đã khôi phục bình thản, lịch sự gật đầu chào.
Trong phòng lại chỉ còn tôi và Thẩm Nghiễn Chi.
Anh trời sinh mang khí chất áp đảo, khiến người ta nghẹt thở.
Tôi rũ mắt xuống, còn hơi hoảng hốt chống khuỷu tay lên mép bàn.
Đột nhiên, ánh sáng trước mắt bị bóng anh che phủ.
Cơ thể cao lớn nghiêng về phía tôi.
Gần như theo phản xạ, tôi ngả người ra sau, kéo giãn khoảng cách.
Động tác vươn tay của anh khựng lại, nét mặt lạnh hẳn đi.
“Tránh cái gì chứ?”
5
Ánh mắt anh đầy khinh miệt, gần như không che giấu nổi:
“Chẳng phải vừa nãy nói không kỳ thị đôi tay tôi sao.”
Nói xong, anh cúi người nhặt cây bút máy rơi xuống bên cạnh tôi.
Tôi không ngờ Thẩm Nghiễn Chi lại trở nên nhạy cảm như vậy.
Thực ra sau khi chia tay, tôi từng nhờ cha liên hệ một bệnh viện khác, nghe nói có thể giúp anh khôi phục.
Nhưng lúc đó anh đã căm hận tôi đến tận xương, những lời mỉa mai của anh vẫn in sâu trong trí nhớ tôi đến tận bây giờ.
“Trong mắt cô, tôi chỉ là con búp bê phải không, hỏng rồi thì vứt.”
“Nói cho cô biết, tôi căn bản không thèm để ý đến đôi tay này.”
“Đừng ghê tởm tôi nữa.”
Không biết có phải ảo giác không.
Trong nháy mắt, tôi cảm giác anh đã nhận ra tôi rồi.
...
Kết thúc buổi nói chuyện, Giang Nhu đã thay đồ đứng đợi ở cửa.
Là một chiếc váy len bó sát, phô rõ đường cong cơ thể.
Thẩm Nghiễn Chi không nhìn tôi thêm cái nào, tự nhiên giúp cô ta xách túi.
Trên hành lang, hai người sánh bước bên nhau, vai kề vai, thân mật lạ thường.
Thật ra, nhìn thấy anh như bây giờ, tôi cũng thấy nhẹ lòng vì quyết định ngày xưa.
Nếu không buông tay, có lẽ tôi sẽ khiến cuộc đời anh rối tung cả lên.
“Này, đứng ngẩn ra đó làm gì thế?”
“Để anh đưa em về nhà.”
Không biết Trình Lập đến từ lúc nào, anh ta búng tay một cái trước mặt tôi làm tôi giật mình lùi lại.
Giọng nói thoải mái vang khắp hành lang.
Bóng dáng cao lớn phía trước nghe thấy liền dừng lại, quay đầu nhìn tôi.
Ánh đèn sáng trắng làm đôi mắt anh tối đi, không thể nhìn rõ cảm xúc.
Chưa kịp nhìn kỹ cảm xúc dưới đôi mắt ấy, vai tôi đã nặng xuống, một lực đẩy tôi quay người lại.
“Đi thôi.”
Tôi gần như bị đẩy đi, hướng về phía thang máy đầu hành lang.