Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
9
Buổi trưa, anh shipper gọi điện cho tôi.
Thấy chai dịch truyền của cha sắp hết, tôi vặn chậm tốc độ nhỏ giọt lại rồi nhấn chuông gọi y tá.
Sau đó tôi xuống dưới lấy đồ ăn.
Để cẩn thận, tôi còn ghé quầy y tá báo một tiếng, họ cũng gật đầu đáp lại.
Nhưng lúc tôi quay lại thì chai dịch vẫn chưa được thay, tôi đành quay lại quầy y tá một lần nữa.
“Giường số 3 truyền xong rồi, làm ơn thay giúp.”
“Giục cái gì mà giục, không thấy tụi tôi đang bận à?”
Một y tá bên cạnh trừng mắt nhìn tôi, giọng điệu đầy châm chọc.
“Yên tâm đi, có quên ai cũng không quên được cô đâu.”
Tôi biết y tá bận rộn, không phải lúc nào thái độ cũng tốt, nhưng kiểu thái độ tồi tệ thế này thì thật không thể chấp nhận nổi.
“Vậy phiền chị làm nhanh giúp với!”
Đến lúc có y tá tới thật, cô ta vẫn liếc xéo tôi một cái:
“Thay chậm tí thì sao chứ, làm như quan trọng lắm không bằng.”
Tôi thật sự không nhịn nổi nữa: “Chị có thể chuyên nghiệp một chút được không?”
Chắc cô ta nghe nhầm, liền lái sang chuyện khác:
“Cô nói ai không có đạo đức hả?”
“Tôi thấy người vô liêm sỉ nhất ở đây chính là cô đó, giật người yêu người khác mà còn không biết xấu hổ.”
“Nếu tôi là bác sĩ Giang thì đã xé nát mặt cô từ lâu rồi!”
Thì ra bọn họ là vì Giang Nhu.
Cha tôi ngủ không sâu, lập tức bị đánh thức bởi tiếng ồn.
Sợ ảnh hưởng đến ông, tôi kéo y tá kia ra khỏi phòng.
Không ngờ cô ta liền hét toáng lên: “Người nhà bệnh nhân đánh người!”
Một tiếng hét này, kéo cả Giang Nhu đến: “Có chuyện gì vậy?”
Tôi bực bội hất tay ra: “Tôi muốn khiếu nại cô ta.”
Y tá kia càng hăng hơn:
“Một lần hai trăm tệ, cô cứ việc khiếu nại.”
“Đối phó loại tiểu tam như cô, bác sĩ Giang đừng sợ, chúng tôi sẽ thay cô ra mặt!”
Đến lúc này tôi mới nhận ra, Giang Nhu đâu có đơn giản như vẻ ngoài.
Cô ta rất biết cách thu phục lòng người.
Lúc này Giang Nhu đứng giữa làm bộ như hòa giải, lời nào cũng giả vờ bênh vực tôi, nhưng thực chất là ngăn cản tôi khiếu nại.
Tôi mất kiên nhẫn, hất cô ta ra.
Vừa định quay đi, thì một tiếng động lớn vang lên, khiến tôi khựng lại.
Quay đầu lại thì thấy cô ta va vào xe đẩy thuốc bên cạnh, thuốc men đổ đầy đất, lộn xộn cả một mảng.
Nhưng rõ ràng tôi chỉ khẽ chạm vào cô ta thôi mà?
Y tá kia lại gào lên: “Người nhà bệnh nhân đánh người!”
Nhiều người trong phòng bệnh ló đầu ra, chỉ trỏ, bàn tán.
Cảnh tượng này, tôi quá quen thuộc rồi.
Năm xưa ở trường, họ cũng tụ tập lại, mắng tôi là đồ đê tiện, suốt ngày dây dưa với đám du côn, kéo Thẩm Nghiễn Chi xuống bùn.
Lúc đó tôi phản ứng thế nào nhỉ?
Giống một kẻ hèn nhát mà bỏ chạy, để mặc những lời đồn xấu xé nát tôi.
“Đủ rồi!”
Tôi quát lớn, dập tắt tiếng ồn ào xung quanh.
“Giang Nhu, cô diễn dở quá rồi đấy.”
“Theo phản xạ bình thường, cô phải ngã về phía sau chứ không phải nghiêng sang một bên.”
“Cô sợ người ta không biết cô đang giả vờ à?”
“Hay là cần trích xuất camera ra xem, tôi không hiểu cô bày ra cái trò này để cho ai xem nữa!”
Ngay giây sau đó, tôi đã biết là “cho ai xem”.
Nhưng tôi vẫn không hiểu, Thẩm Nghiễn Chi vốn không phải kiểu người sẽ phản bội, tại sao Giang Nhu lại phải giở mánh lới?
Thẩm Nghiễn Chi đỡ Giang Nhu dậy, nhíu mày nhìn tôi:
“Dạo này giường bệnh khan hiếm, truyền xong máu thì xuất viện ngay đi.”
Đấy thấy chưa.
Thẩm Nghiễn Chi xưa nay chỉ biết bênh người trong nhà.
10
Vài ngày sau, Trình Lập tình cờ có việc gần bệnh viện, nên rủ tôi đi ăn ở một nhà hàng mới mở gần đó.
Vừa đẩy cửa vào, tôi liền thấy một bóng dáng quen thuộc.
Là Giang Nhu.
Cô ta ngồi bên cửa sổ thủy tinh, khi thì nhìn ra ngoài, khi thì cúi đầu xem điện thoại, vẻ mặt đầy sốt ruột.
Chắc đang đợi Thẩm Nghiễn Chi, tôi nghĩ.
Nhưng sau chuyện lần trước, tôi không muốn dây dưa thêm với cô ta, liền kéo Trình Lập đi: “Chúng ta đổi quán khác đi.”
Anh ta không nhúc nhích, khó hiểu hỏi: “Tại sao?”
“Em… không thích hương vị ở đây lắm.”
“Nói linh tinh gì đấy hả! Quán này hôm nay mới khai trương mà?”
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Anh ta nhìn theo hướng tôi cứ lén lút liếc nhìn, rồi lập tức hiểu ra, cười đầy ẩn ý.
“Ồ, ra là sợ gặp lại bạn trai cũ đi với bạn gái mới à?”
Tôi trợn to mắt, thốt lên: “Sao anh biết?!”
“Nói cho em biết, hôm nay càng phải ăn ở đây!”
Tôi quay đầu định chạy, giằng co mấy lần vẫn bị anh ta túm lại.
“Chạy cái gì chứ?”
Đang giằng co, Trình Lập hạ giọng, giữ vai tôi, xoay người về phía cửa: