Lửa cháy trong tim - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

7

 

Sau khi giúp Thẩm Nghiễn Chi thay quần áo xong, tôi nằm bò bên mép giường, chống cằm nhìn anh.

 

Làn da anh trắng nõn, khuôn mặt sắc nét.

 

Giống như một vị thần trên cao, ai nhìn thấy cũng sẽ yêu thích anh.

 

Hồi cấp ba, gần như ai cũng biết.

 

Tôi thích Thẩm Nghiễn Chi.

 

Anh có một người mẹ mắc bệnh nặng, cần phải đến bệnh viện điều trị định kỳ.

 

Cho nên gánh nặng rất lớn.

 

Mỗi cuối tuần, tôi đều đến bệnh viện giúp anh chăm sóc bà.

 

Mãi cho đến khi Lý Hạo xuất hiện.

 

Anh ta là một tên du côn, ban đầu tỏ tình rầm rộ với tôi, rồi bám theo tôi, buông lời trêu ghẹo.

 

Sau đó còn thường xuyên gây sự với Thẩm Nghiễn Chi, thậm chí đến bệnh viện quấy rối dì.

 

Tôi từng thử báo cảnh sát.

 

Nhưng cùng lắm chỉ tạm giữ anh ta được vài ngày, rồi thả ra, sau đó anh ta lại tiếp tục làm càn.

 

Anh ta là kẻ vô công rồi nghề, có thừa thời gian để dây dưa với Thẩm Nghiễn Chi, lại còn rất thích thú.

 

Vì Lý Hạo, Thẩm Nghiễn Chi không thể chuyên tâm học hành.

 

Thứ hạng sa sút liên tục.

 

Cúp học trở thành chuyện thường ngày, vết thương cũ chưa lành, vết thương mới lại đến.

 

Nhà trường cũng vì chuyện anh đánh nhau với phần tử xã hội mà ra quyết định xử phạt.

 

Khi chuyện này truyền đến tai dì, thì dì đã gầy đến nỗi da bọc xương, hốc mắt lõm sâu.

 

Nhưng trên mặt dì vẫn nở nụ cười hiền hậu, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi:

 

“Dạo này Nghiễn Chi ở trường không học hành tử tế phải không?

 

“Dì không còn sống được bao lâu nữa, nếu có thể tận mắt thấy nó đỗ Đại học A, thì chết cũng nhắm mắt xuôi tay.”

 

“Con gái à, con hiểu ý dì chứ?”

 

Tà áo đồng phục trong tay tôi bị vò nhăn lại, rồi lại từ từ buông ra.

 

Thật ra, không chỉ mình dì nói với tôi như vậy.

 

Bạn học cũng nói tôi lăng nhăng, dụ dỗ mấy tên không ra gì, hại Thẩm Nghiễn Chi mất luôn cơ hội được tuyển thẳng.

 

Cô giáo chủ nhiệm cũng từng gọi tôi nói chuyện.

 

Cô nói Thẩm Nghiễn Chi rất có tố chất học hành, đừng để tôi làm hỏng anh.

 

Tất cả mọi người đều nói với tôi, tránh xa Thẩm Nghiễn Chi một chút.

 

Điều khiến tôi bất lực nhất là, dường như tôi thật sự không có cách nào phản bác.

 

Vì nhìn vào, quả thực là do tôi mà Lý Hạo xuất hiện, rồi vì anh ta ghen tuông trả thù, làm đảo lộn hoàn toàn cuộc sống của Thẩm Nghiễn Chi.

 

Nhưng khi ấy, tôi thật sự không thể hiểu nổi, rõ ràng tôi cũng là nạn nhân, vì sao trong mắt họ tôi lại trở thành người sai?

 

Nỗi bất công và áp lực to lớn dần ăn mòn lý trí của tôi.

 

Vậy nên, tôi chọn cách cực đoan nhất, trốn khỏi tất cả những lời bàn tán đó.

 

...

 

Tôi vẫn còn chìm đắm trong hồi ức thì bỗng nghe thấy  cạch một cái, thứ gì đó rơi xuống sàn phát ra âm thanh trong trẻo.

 

Tôi quay đầu lại, thấy chìa khóa xe của Thẩm Nghiễn Chi rơi khỏi túi áo.

 

Dưới đó còn bị đè lên bởi một vật ——

 

Là nhẫn đôi.

 

Nhẫn đôi của Giang Nhu.

 

8

 

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Thẩm Nghiễn Chi đã rời đi.

 

Chăn đệm trên giường được anh gấp gọn gàng.

 

Nếu không còn lại mấy tờ giấy chứng nhận hiến máu, tôi còn tưởng tối qua chỉ là một giấc mơ.

 

Vài ngày sau, tôi đến bệnh viện đặt lịch truyền máu.

 

Đúng như Thẩm Nghiễn Chi nói, thủ tục phiền phức hơn nhiều.

 

Ngay cả y tá truyền nước cũng vừa châm kim vừa cảm thán:

 

“Dạo này có nhiều người cần truyền máu lắm, chạy khắp nơi mà còn chưa lo được, cô là ca thuận lợi nhất tôi từng thấy đấy.”

 

Trong đầu tôi lại hiện lên gương mặt tái nhợt hôm đó của anh.

 

Tôi đến văn phòng tìm anh, thấy anh đang nằm ngủ trưa trên bàn.

 

Chân mày nhíu chặt, trên trán còn rịn một lớp mồ hôi mỏng.

 

Tay tôi bất giác đưa lên, định giúp anh vuốt nhẹ.

 

Nhưng nghĩ đến việc anh đã có Giang Nhu rồi, tôi lại dừng giữa không trung.

 

Vừa định rụt tay về, thì lại bị một lực mạnh giữ chặt.

 

Thẩm Nghiễn Chi mở mắt, nhìn tôi chăm chú.

 

“Có việc gì?”

 

Tay anh siết rất chặt, như thể muốn bóp nát xương tay tôi.

 

Nhưng giây sau đó, anh lại như chạm phải thứ gì dơ bẩn, lập tức hất tay tôi ra, ngồi thẳng dậy.

 

“Cảm ơn anh đã giúp tôi.”

 

Anh ngước mắt liếc tôi, nụ cười mang theo ý trào phúng lạnh lẽo.

 

“Giúp cô sao?”

 

“Cô có vẻ hiểu lầm rồi.”

 

“Đổi lại là bệnh nhân khác, tôi cũng sẽ làm như vậy.”

 

...

 

“Thẩm Nghiễn Chi, xin lỗi anh.”

 

Ánh mắt anh thoáng qua chút ngỡ ngàng, đôi đồng tử đen láy chăm chăm nhìn tôi, chậm rãi hỏi: “Xin lỗi vì chuyện gì?”

 

“Khi chia tay, tôi không nên nói những lời độc ác như vậy.”

 

Anh không nói gì, vẫn mang vẻ dò xét, như đang đợi tôi nói tiếp.

 

Tôi ngập ngừng giây lát, rồi tiếp lời: “Đôi tay anh bị thương vì tôi, tôi luôn cảm kích trong lòng.”

 

“Chưa bao giờ thấy ghê tởm hay có suy nghĩ tiêu cực nào cả.”

 

Nói xong, không khí rơi vào im lặng.

 

Ngay cả không khí dường như cũng bị nén lại.

 

“Hết rồi?”

 

Tôi suy nghĩ kỹ một chút, rồi gật đầu thật mạnh.

 

Sắc mặt anh lập tức sa sầm, không kiên nhẫn thu lại ánh nhìn.

 

“Ra ngoài đi.”

 

Tôi mím môi, đến cửa rồi, vẫn không cam lòng mà quay lại.

 

“Vậy anh nói đi, làm sao thì anh mới chịu tha thứ cho tôi?”

 

Tôi thấy đôi mắt anh nâng lên, trong ánh mắt có thứ cảm xúc cuộn trào mà tôi không hiểu được.

 

“Tôi muốn cô hoàn toàn biến khỏi cuộc sống của tôi.”

 

“Được.”

 

Tôi đáp rất dứt khoát.

 

“Đợi cha tôi điều trị xong, tôi sẽ biến mất.”

 

Anh không nói gì thêm, nhưng sắc mặt lại khó coi hơn.

 

 

Khoảnh khắc tôi đóng cửa lại, trong văn phòng vang lên tiếng đồ vật rơi xuống đất, vỡ tan nát.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo