Lửa cháy trong tim - Chương 7

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

“Cô biết không?”

 

“Ly sữa đó là tôi nhờ anh ấy đưa cho cô.”

 

Sắc mặt Giang Nhu lập tức trắng bệch, môi run run, khô khốc bật ra tiếng yếu ớt:

 

“Cái gì?”

 

Cô ta cũng giống tôi, không muốn tin.

 

Nhưng đó là sự thật.

 

“Hôm đó tôi thấy cô ngồi co rúm lại, nhìn rất khó chịu.”

 

“Vậy nên khi Thẩm Nghiễn Chi quay lại chỗ ngồi, tôi bảo anh ấy tiện tay mang ly sữa của tôi đưa cho cô.”

 

Cô ta lắc đầu liên tục, ánh mắt trống rỗng.

 

Không rõ là đang phủ nhận điều gì.

 

“Không thể nào, sao có thể là cô cho tôi được chứ?”

 

Nếu là trước đây, biết mọi chuyện là do cô ta giở trò, tôi nhất định sẽ xông lên đánh cô ta một trận.

 

Nhưng giờ thì tôi chẳng muốn tính toán nữa.

 

Tuổi trẻ mà, luôn đầy rẫy những con người muôn hình vạn trạng, những hiểu lầm chằng chịt, và cả những tiếc nuối chẳng thể nào đếm xuể.

 

Khi thời gian cuốn đi hết thảy, mọi lời nói đều trở nên quá nhạt nhòa.

 

“Trong album ảnh điện thoại của anh ấy vẫn còn ảnh của cô.”

 

Đó là câu cuối cùng Giang Nhu nói với tôi.

 

12

 

Tối đó, tôi cầm thuốc, ngồi trên ghế hành lang bệnh viện.

 

Bên cạnh là Thẩm Nghiễn Chi.

 

Anh đang dặn tôi những lưu ý trong liệu trình.

 

Hôm nay là lần cuối cùng truyền máu, ngày mai cha tôi sẽ xuất viện.

 

Ông đã quyết định rồi, không muốn mang dòng máu người khác trong cơ thể nữa, cảm thấy vừa khó chịu vừa ám ảnh, mãi chẳng vượt qua được rào cản tâm lý.

 

Ông nói, không muốn phó mặc số phận cho người khác.

 

Ông chủ động đấu tranh, dù thất bại, cũng không hối tiếc.

 

Thẩm Nghiễn Chi vẫn dửng dưng đọc những chỉ dẫn chuyên môn, giữa chúng tôi bây giờ, chỉ còn là quan hệ bác sĩ và người nhà bệnh nhân.

 

Cùng một cảnh tượng, cùng một người.

 

Bất chợt tôi cảm thấy bối rối, như thể quay lại những ngày tôi từng chăm sóc mẹ anh.

 

Khi ấy, chúng tôi vẫn còn thân thiết.

 

“Mai em đi rồi, anh vui không?”

 

Tôi buột miệng ngắt lời anh, hy vọng trong lòng rằng anh chưa xoá ảnh tôi, vì vẫn còn thích tôi.

 

Nhưng Thẩm Nghiễn Chi chẳng bị lay động.

 

“Mỗi tháng tái khám một lần, kiểm tra máu toàn phần.”

 

Tôi không nhịn được, hỏi thẳng: “Thẩm Nghiễn Chi, anh thực sự muốn em biến mất khỏi cuộc đời anh sao?”

 

Mười năm thoáng qua, chúng tôi sắp trở về làm người xa lạ.

 

Khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng vô cảm.

 

“Nếu ba tháng nữa tiểu cầu tăng, tức là có hiệu quả.”

 

“Còn nếu không, nguy cơ xấu nhất là xuất huyết nội sọ, chuẩn bị tinh thần đi.”

 

Nghe đến đây, hàng loạt cảm xúc lẫn lộn trào dâng.

 

Nước mắt lại không kìm được mà rơi lã chã.

 

Anh chẳng thèm liếc mắt, như một khán giả hoàn hảo.

 

“Trước 12 giờ ngày mai làm thủ tục xuất viện.”

 

“Bộp” một tiếng, anh gập hồ sơ lại, đứng dậy rời đi.

 

Tôi vội vàng đưa tay nắm lấy anh, như vớ được cọng rơm cứu mạng.

 

Tay anh không ấm, nhưng ấm hơn tay tôi.

 

Tôi nghĩ anh sẽ lập tức hất ra.

 

Nhưng không, anh để tôi nắm.

 

Lâu thật lâu, anh mới nghiêng đầu, đưa ngón tay khô ráp khẽ gạt nước mắt bên má tôi.

 

“Khóc gì chứ?”

 

Ánh mắt anh thoáng chút giễu cợt và oán hận.

 

“Cô cũng biết khó chịu sao?”

 

Giọng anh rơi từ trên đầu tôi xuống, mát lạnh như nước đá xối thẳng vào tim.

 

“Hồi mẹ tôi bệnh nặng, người duy nhất tôi bấu víu là cô.”

 

“Vậy mà cô lại chọn chia tay đúng lúc đó.”

 

“Tôi đã cầu xin cô đến mức gần như quỳ xuống rồi.”

 

...

 

Hôm chia tay, gương mặt Thẩm Nghiễn Chi hiện lên vẻ mờ mịt chưa từng có.

 

Anh nhìn tôi, giọng khàn khàn, cười như không cười:

 

“Đừng đùa kiểu đó chứ.”

 

Tôi rút tay khỏi tay anh, rũ mi:

 

“Tôi nghiêm túc đấy.”

 

Anh không cam tâm, đưa tay giữ lấy vai tôi, cúi người xuống.

 

Ánh mắt đầy kìm nén như sắp vỡ tan, cố gắng tìm lý do thay tôi.

 

“Tại em sợ anh xao nhãng học hành đúng không?”

 

“Không sao đâu, anh sẽ cải thiện thành tích nhanh thôi.”

 

“Còn Lý Hạo, em đừng lo, hắn đánh không lại anh.”

 

“Đừng nói mấy lời đó nữa, được không?”

 

Tôi cảm nhận rõ đôi tay đặt trên vai tôi đang run rẩy, cực kỳ cẩn thận.

 

Nhưng nếu mọi chuyện thật dễ như anh nói, tại sao lại có quá nhiều người đến khuyên tôi từ bỏ?

 

Tôi không chịu nổi áp lực bủa vây tứ phía, cũng không muốn anh hy sinh tương lai.

 

Ánh mắt tôi rơi vào đôi tay ấy, tôi đưa ra quyết định cuối cùng.

 

“Biết không, mỗi lần nhìn thấy đôi tay này, tôi cảm thấy buồn nôn.”

 

“Không muốn chịu đựng thêm ngày nào nữa.”

 

Giọng tôi nhẹ tênh.

 

Như đang hỏi hôm nay ăn gì.

 

Tay anh bỗng dưng siết chặt, làm tôi đau.

 

Tôi nghĩ anh sẽ nổi giận, bỏ đi, nhưng anh lại cúi đầu.

 

Dùng giọng nói gần như van nài giải thích với tôi.

 

“Sau này sẽ ổn thôi, mới đầu vết thương nào nhìn cũng ghê mà.”

 

“Tin anh đi, sẽ ổn mà.”

 

Tôi quay mặt, gỡ tay anh ra, giọng lạnh đến băng giá:

 

“Sẽ không.”

 

Khuôn mặt vừa dịu xuống của anh lập tức căng cứng.

 

Ánh mắt cuồng loạn như muốn xé nát tôi.

 

Rồi cuối cùng, bão giông hóa thành lặng lẽ.

 

Có lẽ khoảnh khắc đó, anh đã xoá sạch hy vọng cuối cùng với tôi.

 

 

...

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo