Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Thẩm Nghiễn Chi cần tôi nhất, tôi lại không ở bên cạnh anh.
Thì ra, đó mới là điều anh để tâm.
“Xin lỗi, em thật sự không nghĩ tới.”
Lúc đó tôi chỉ muốn thoát khỏi những lời phán xét, chưa từng nghĩ tới cảm xúc của anh.
Có lẽ tôi quá ích kỷ.
Căn bản không xứng với tình yêu của Thẩm Nghiễn Chi.
Tôi lau nước mắt, buông tay.
Ngay khi bàn tay rơi trong không trung, nó lại bị anh bắt lấy lần nữa.
Ngẩng đầu lên, tôi dường như thấy ngọn lửa bùng cháy trở lại trong mắt anh.
“Cô hối hận à?”
Tôi sững người, rồi ra sức gật đầu.
Phải chăng anh muốn tha thứ?
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, anh lại nói ra câu nói lạnh lùng nhất.
“Hối hận là thứ vô dụng nhất trên đời.”
Tôi như bị tát một cái thật mạnh, sững sờ ngồi đó, nhìn bóng lưng anh khuất dần, rất lâu không thể hoàn hồn.
13
Ba tháng sau, bệnh của cha tôi đã ổn định.
Tất cả là nhờ Thẩm Nghiễn Chi.
Tôi đứng trước cửa văn phòng anh rất lâu.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì từ nay về sau, chúng tôi sẽ không còn bất kỳ liên hệ gì nữa.
Khi đi ngang qua quầy y tá, tôi lại nghe thấy đám y tá tán gẫu.
Chỉ là lần này, giọng điệu đã hoàn toàn thay đổi.
Bác sĩ Giang giờ không còn là “bác sĩ Giang” nữa, mà trở thành “con nhỏ họ Giang”.
“Con nhỏ họ Giang đúng là chẳng ra gì coi chúng ta ra gì, đùa giỡn quá đáng!”
“Chứ còn gì nữa, rõ ràng không phải bạn gái của bác sĩ Thẩm mà còn xúi bọn mình bênh vực cô ta.”
“Biết không, suýt nữa bị trừ 200 tệ đấy!”
“Nghe nói là không vừa lòng với bạn trai hiện tại, nên mới cố sống cố chết bám lấy bác sĩ Thẩm.”
Có lúc, con người thật sự không nên quá quan tâm người khác nói gì.
Bởi vì rất có thể, họ vốn chẳng có khả năng phán đoán đúng sai.
Cuối tuần, Trình Lập gọi điện cho tôi.
“Báo cho em một tin mật đây!”
Tôi còn đang nằm trên giường, nghe giọng anh ta đầy phấn khích, lười biếng hỏi: “Tin gì?”
“Thẩm Nghiễn Chi bị ốm rồi, hiện tại đang rất yếu. Đây chính là thời cơ tốt để đánh úp khi địch sơ hở!”
“Anh biết bằng cách nào?”
Anh ta thân với Thẩm Nghiễn Chi đến thế sao?
“Đừng dài dòng, anh gửi địa chỉ cho em rồi đấy.”
Tôi còn định hỏi anh ta vì sao quan tâm đến chuyện tình cảm của tôi như vậy.
Nhưng anh ta đã cúp máy rồi.
Sau khi tới nơi, tôi hít sâu vài hơi, rồi bấm chuông.
Thẩm Nghiễn Chi mặc áo phông trắng ở nhà, quần đùi đen, đứng trước mặt tôi với vẻ mặt khó chịu.
Trán anh vẫn dán miếng hạ sốt, trông có vẻ yếu thật.
Nhưng vừa mở miệng đã để lộ bản chất, sức chiến đấu không vì ốm mà yếu đi.
“Cô tới làm gì?”
“Chẳng phải đã hứa sẽ biến mất khỏi đời tôi rồi sao?”
Tôi gắng gượng đáp: “Em đã hứa nhưng đối với anh thì em không làm được.”
Thấy khóe môi anh nhếch lên, tôi mặt dày tiếp tục nói:
“Em đến xem anh.”
“Trên người tôi có gì đáng xem?”
Tôi không trả lời được, cúi đầu cắn móng tay suy nghĩ.
Ánh mắt trên đỉnh đầu khiến trán tôi nóng ran, đang suy nghĩ xem phải nói thế nào để không quá xấu hổ.
Bất chợt, anh vỗ nhẹ vào cái tay tôi đang cắn móng, rồi xoay người vào nhà.
Hành động này!
Ngày trước mỗi lần anh giảng bài cho tôi, mà tôi không hiểu là lại cắn móng tay.
Anh không cho, tôi sửa mãi không được.
Mỗi lần anh thấy, đều sẽ vung tay gạt ra ngay.
Nghĩa là, giờ anh vẫn còn quan tâm tới tôi sao?
Vậy thì tôi vẫn còn cơ hội!
Tôi lập tức khép cửa lại, đi theo anh vào bếp.
Vừa tới cửa thì bị anh đẩy ra ngoài.
Tôi vội nói: “Thẩm Nghiễn Chi, anh đang ốm mà, nghỉ ngơi đi, để em chăm sóc anh!”
Anh chống tay lên cửa, liếc nhìn tôi.
“Cơm cô nấu có ăn được không?”
“Chỉ sợ tôi chưa hạ sốt đã bị cô đầu độc chết trước.”
“Ra ngoài ngồi chờ đi.”
Nói xong, anh dứt khoát đóng cửa kính lại.
Tôi định giúp anh việc khác, nên rót ly nước.
Bỗng thấy điện thoại rung trên bàn, là Trình Lập gọi.
Tôi tiện tay nhấc máy, chưa kịp lên tiếng thì bên kia đã nói một tràng:
“Thẩm Nghiễn Chi, cậu định bướng tới bao giờ hả?”
“Không phải cậu nhờ tôi làm gián điệp sao? Ba năm trước biết bố Lưu Tích mắc bệnh quái ác, liền không do dự ra nước ngoài học thêm, về cái là lập tức tìm liên lạc.”
“Giờ thì lại chơi trò thả thính con gái nhà người ta, cậu thâm hiểm quá đấy!”
“Tôi nói thật này, mau làm hòa đi, diễn lâu thế, tôi cũng thấy mệt thay cho cậu.”
“Alo? Sao cậu không nói gì? Alo…”
Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ cúp máy.
Ngồi xuống ghế, đầu óc tôi quay cuồng.