Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từng câu anh ta nói ban nãy đều ám chỉ, Thẩm Nghiễn Chi vẫn luôn dõi theo tôi.
Vậy thì, câu nói không muốn gặp lại tôi cũng chỉ là lời giận dỗi thôi sao?
Trong bếp, bóng lưng anh đang bận rộn chiên gì đó.
Là bác sĩ, anh phải thừa biết khi sốt không nên ăn đồ chiên rán chứ?
Nhưng tôi lại thích nhất là món sữa chiên.
Mũi tôi cay xè, mắt cũng nóng lên.
Thẩm Nghiễn Chi lúc nào cũng thế, làm thì làm, nhưng không bao giờ chịu nói, còn thích đẩy người khác ra xa.
Dầu bắn tung tóe, tay anh rụt lại theo phản xạ.
Tôi lập tức chạy vào tắt bếp, kéo tay anh xả dưới vòi nước.
Anh phản xạ muốn rút tay về, không cho tôi đụng vào.
Tôi giữ chặt, không để anh tránh.
Thẩm Nghiễn Chi cắn răng: “Lưu Tích, cô làm cái gì vậy?”
Tôi đã đỏ cả mắt vì chuyện vừa nãy.
Giờ nước mắt dâng trào, chắc trông tôi như một kẻ điên.
Kệ, điên thì điên.
Không cho anh phản ứng, tôi kéo mạnh tay anh đặt lên eo mình, rồi vòng tay ôm cổ anh.
“Thẩm Nghiễn Chi, cho em một cơ hội, để bù đắp cho anh, được không?”
Im lặng thật lâu, dài như cả thế kỷ.
Cơn xúc động qua đi, tôi bắt đầu thấy sợ.
Tưởng anh không đồng ý, tôi từ từ buông tay.
Thì đột nhiên anh siết eo tôi lại, giọng nói trầm thấp vang lên:
“Em định bù đắp thế nào?”
Tôi áp vào ngực anh, nhìn đôi môi mỏng kia, khẽ nghiêng đầu tới gần.
Anh không tránh, chỉ nhìn tôi chằm chằm.
Điều đó cho tôi can đảm, tôi tiến gần hơn, cảm nhận hơi thở ấm áp.
Nhưng vào giây cuối cùng, anh lại nghiêng đầu, nụ hôn của tôi rơi lên má anh.
Tôi sững người, thấy anh khẽ rủ mắt, không còn lạnh lùng nữa, ánh mắt phủ thêm một tầng dục vọng, anh duỗi tay muốn đẩy tôi ra.
Có được sự đáp lại, tôi càng gan hơn, liều mình ôm chặt lấy anh.
Anh khẽ cười, ghé sát tai tôi:
“Đợi anh khỏi bệnh rồi nói tiếp.”
Tôi ngẩng đầu, mừng rỡ hỏi: “Vậy là anh tha thứ cho em rồi à?”
“Chưa.”
Ừm, thôi vậy.
Tôi vừa mất mát rũ vai xuống, thì nghe anh nói tiếp:
“Xem biểu hiện của em đã.”
?
Tối đó, tôi ở lại nhà Thẩm Nghiễn Chi, ngủ trong phòng khách.
Nửa đêm mơ màng, tôi nghe thấy tiếng gọi điện.
“Thế nào? Màn diễn của anh em mình ổn chứ?”
“Bình thường.”
“Nói thật nhé, cậu cũng giỏi thật. Biết rõ cô ấy cũng có nỗi khổ riêng mà còn cố tình nói lời cay nghiệt làm người ta tổn thương.”
“Nếu không đau, cô ấy sẽ chẳng nhớ kỹ.”
“Chậc, cậu thâm quá, sau này Lưu Tích biết đấu lại sao được?”
…
“Cô ấy đấu lại được.”
Trong mơ, Thẩm Nghiễn Chi mặc đồng phục thể dục màu xanh trắng, ngồi ngay ngắn bên bàn viết bài.
Tôi chống cằm, say mê ngắm từng sợi mi dài rũ xuống, sống mũi cao, đôi môi mím chặt, từng nét từng nét lướt qua ánh nhìn tôi.
Không thể phủ nhận, anh đẹp đến mức không có gì để chê.
2
Tôi khẽ gọi anh.
Ngòi bút trên bài kiểm tra dừng lại, anh ngước mắt nhìn tôi.
"Sao vậy?"
Khi nhìn người khác, ánh mắt anh sẽ nghiêm túc mà sâu sắc.
Tôi ngốc nghếch hỏi: "Nếu sau này chúng ta chia tay thì sao?"
"Em muốn chia tay với anh à?" Khuôn mặt anh lập tức sa sầm lại.
Tôi hoảng hốt xua tay lia lịa.
"Không không không, em chỉ nói là nếu thôi! Đến lúc đó liệu chúng ta có trở thành kẻ thù không?"
"Em thấy bạn Hiểu Lệ lớp 5 bên cạnh sau khi chia tay bạn trai thì cả hai đều bảo người kia chết rồi ấy."
Nghe xong lời giải thích của tôi, anh mới dịu đi một chút, rồi khóe môi cong lên đầy tự tin.
"Không đâu."
"Nhưng nếu em đòi chia tay, chắc chắn em sẽ hối hận, rồi phải cầu xin anh tha thứ."
Lời này nghe chẳng xuôi tai chút nào, tôi hừ một tiếng đầy bất mãn.
"Hứ, biết đâu chính anh là người hối hận trước thì sao?"
Anh chẳng so đo với tôi, chỉ cong mắt cười.
Một bàn tay lớn đặt lên mu bàn tay tôi, chậm rãi vuốt dọc theo từng đốt ngón tay tôi.
Như thể đang nâng niu một món bảo vật quý giá.
Bất chợt, một bóng râm phủ xuống trước mặt tôi, hương thơm trong trẻo và mát lạnh bao trùm lấy toàn thân, giọng cậu thiếu niên vang lên bên tai tôi:
"Chúng ta sẽ không chia xa."
"Bởi vì, anh đã quyết định chọn em rồi."