Mang Thai Với Anh Trai Sinh Đôi Của Chồng - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

6.

Lúc tôi đang băng bó vết thương cho Chu Nghiễn Thâm thì bố tôi gọi điện tới.

“Con làm cái trò mất mặt gì thế hả? Lập tức cút về ngay cho ta!”

Chu Nghiễn Thâm nghe rất rõ từng câu, bình tĩnh nói:

“Để tôi đi cùng em.”

Tôi cất hộp y tế, nghiêm túc từ chối:

“Không cần, em có cách xử lý ông ta.”

Về đến biệt thự nhà họ Giang, tôi thấy Chu Tự đang ngồi trên sofa, chân dang ra, ngậm điếu thuốc, vẻ mặt không rõ vui buồn.

Bố tôi ngồi ngay ngắn bên cạnh, sắc mặt vì tức giận mà tái xanh:

“Mau xin lỗi A Tự rồi cắt đứt với thằng đàn ông bên ngoài ngay cho ta.”

Tôi ngồi xuống, nhìn thẳng vào Chu Tự, cong môi nở nụ cười châm chọc:

“Anh đã kể hết chuyện tôi ngoại tình rồi, sao không nói luôn cho đủ?”

Ánh mắt tôi dời sang phía bố mẹ:

“Bố mẹ, người con ngoại tình cùng chính là anh ruột của Chu Tự — Chu Nghiễn Thâm.”

Phòng khách lập tức rơi vào bầu không khí chết lặng.

Sắc mặt Chu Tự càng lúc càng tối đen, trong mắt anh ta ánh lên tia tức tối:

“Giang Noãn! Em nói rõ cho anh nghe, em với Nghiễn Thâm rốt cuộc là thế nào?”

Ngoài cửa vang lên giọng nói đầy vẻ phẫn nộ của mẹ Chu.

Chu Tự cau mày đứng dậy:

“Mẹ à? Sao mẹ lại đến đây?”

Tôi cười lạnh:

“Đã mời bố mẹ tôi tới, chẳng lẽ bố mẹ anh lại không được góp mặt?”

Chu Tự nắm chặt cổ tay tôi, dùng lực không nhẹ, ánh mắt lạnh lẽo lóe lên sát ý.

Mẹ Chu bước vào, khí thế sắc bén như dao:

“Thông gia à! Lúc đầu tôi thấy con bé Giang Noãn thông minh hiểu chuyện nên mới đồng ý cho nó vào cửa Chu gia, giờ nó lại làm ra cái chuyện đê tiện này, ông nói xem phải xử trí thế nào?”

Bố tôi giơ tay tát tôi một cái đau điếng:

“Đồ khốn! Trước kia con tới công ty A Tự làm loạn, khiến Giang thị thiệt hại mấy chục triệu, đã quên rồi sao? Mau xin lỗi mẹ chồng con ngay!”

Mẹ Chu đắc ý ngẩng cao đầu, làm bộ làm tịch:

“Noãn Noãn à, không phải ta bênh con trai mình, đàn ông xã giao bên ngoài có vài cô gái bầu bạn là chuyện rất bình thường. Con cứ ầm ĩ như thế là con sai. Giờ lại còn dụ dỗ Nghiễn Thâm, nếu chuyện này mà lan ra ngoài thì cả hai nhà Giang - Chu đều mất hết mặt mũi mất.”

Sự tủi hờn dồn nén bao lâu bỗng bùng nổ, tôi gào lên quát thẳng:

“Rất bình thường sao? Câu đó chắc bà đã dùng để tự ru ngủ mình cả nửa đời người rồi nhỉ? Cái bản lĩnh nhẫn nhịn đó, tôi không học nổi!”

Chu Tự nở nụ cười mỉa mai, ánh mắt âm trầm:

“Giỏi đấy! Có Nghiễn Thâm chống lưng rồi, đến mẹ anh mà em cũng dám mắng hả?”

Lúc này trợ lý Tiểu Kiều bước vào, tay xách theo túi hồ sơ:

“Giám đốc Giang, những thứ cô bảo tôi chuẩn bị đã được mang đến.”

Cô ấy bày toàn bộ giấy tờ lên bàn trà:

“Nếu không còn gì nữa thì tôi xin phép về công ty trước ạ.”

Tôi gật đầu:

“Ừm.”

Tôi lôi từng xấp ảnh, từng tập hồ sơ ra, lần lượt ném thẳng vào mặt từng người:

“Bố, tập ảnh trước mặt bố là cảnh Chu Tự hôn thư ký trong bãi đỗ xe.”

“Mẹ à, chỗ của mẹ là clip con bắt gian tại trận Chu Tự và người mẫu trẻ trong khách sạn.”

“Chu Tự, trước mặt anh là hóa đơn mua nhà, mua trang sức cho đám nữ sinh đại học.”

“Bà già, chỗ bà là giấy tờ sao kê ngân hàng anh ta mua biệt thự cho mấy cô minh tinh nhỏ.”

“Trong ba năm hôn nhân, Chu Tự ngoại tình nhiều lần khiến tôi mất hết mặt mũi. Tôi chỉ ngoại tình đúng một lần, tính ra vẫn là tôi thiệt.”

Chu Tự cụp mắt, day day mi tâm, lấy lại bình tĩnh, nghiêm túc nói:

“Trước đây là anh có lỗi, không nghĩ đến cảm nhận của em.”

“Bây giờ anh cắt đứt với mấy cô gái bên ngoài, em cũng dứt khoát với Nghiễn Thâm, chúng ta bắt đầu lại được không?”

Tôi cúi đầu nhìn cái bụng chưa kịp nhô lên của mình:

“Không bắt đầu lại được nữa rồi, tôi có thai rồi.”

Lửa giận trong đáy mắt đen thẳm của Chu Tự lại lần nữa bùng cháy.

“Giang Noãn! Em dám lặp lại lần nữa xem!”

7.

Tôi lại lấy thêm một bản thỏa thuận ly hôn mới từ trong túi xách ra.

“Chu Tự, anh ký đơn ly hôn đi. Ký xong thì anh có thể quang minh chính đại theo đuổi tình nhân mới rồi.”

Chu Tự thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn, trực tiếp xé nát bản thỏa thuận, quăng những mảnh giấy rơi lả tả.

“Muốn ly hôn sao? Em mơ đi!”

Mẹ Chu tức đến mức ngất xỉu, Chu Tự lập tức đưa bà ta đến bệnh viện.

Sau khi mọi người đều rời đi, phòng khách chìm trong sự im lặng. Đám người làm rón rén làm việc, chẳng ai dám phát ra một tiếng động, sợ vô tình chọc giận chủ nhân lúc này.

“Noãn Noãn, nói thật với bố, con thật sự ở bên Nghiễn Thâm sao? Còn mang thai con của nó à? Nghiễn Thâm có nói muốn cưới con không?”

Nghe ra được ẩn ý trong lời ông ta, tôi lạnh lùng cười.

“Bố, công ty bố đã giao cho con quản lý, từ nay bố cứ ở nhà an hưởng tuổi già với mẹ là được, đừng bận tâm chuyện trong công ty nữa.”

Sắc mặt bố tôi tối sầm lại:

“Con có ý gì? Muốn gạt bố ra à? Công ty này là bố từng bước gây dựng nên, muốn đoạt quyền cũng phải xem mấy chú bác trong công ty có đồng ý không đã!”

Tôi bật đoạn ghi âm đã chuẩn bị sẵn, sau khi nghe xong, sắc mặt ông ta lập tức biến đổi mạnh mẽ.

Tôi điềm nhiên thu điện thoại lại.

“Triều đại nào thì có vua nấy. Bố, bố nên nghỉ ngơi rồi.”

“Về sau, dù là chuyện hôn nhân hay chuyện công ty, con đều không muốn thấy bố nhúng tay vào nữa.”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo