Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
8.
Không lâu sau đó, Chu Tự đền bù tiền vi phạm hợp đồng cho Lâm Thư Vũ, chấm dứt hợp đồng với công ty Giải Trí Tinh Nghệ.
Thậm chí anh ta còn đặc biệt thành lập riêng một công ty truyền thông, chỉ để phục vụ cho sự nghiệp của một mình Lâm Thư Vũ.
Quảng cáo hạng nhất, phim cấp S, các tài nguyên khủng cứ thế dồn dập đổ lên đầu cô ta.
Có lưu lượng trong tay, Lâm Thư Vũ bắt đầu vênh váo.
Cô ta xúi giục fan vào trang chính thức của Giang thị để bình luận công kích.
[Cạn lời, một nữ tổng tài ngoại tình rồi có thai với đàn ông khác, đội cho Tổng giám đốc Chu một cái mũ xanh to tướng mà còn mặt dày không chịu ly hôn, thật không biết xấu hổ.]
[Làm ơn đi, tha cho Tổng giám đốc Chu đi. Cô không biết quý trọng anh ấy nhưng người khác thì có. Mau ly hôn để thành toàn cho bảo bối Thư đi.]
[Đúng đó, Tổng giám đốc Chu sớm đã hết tình cảm với cô rồi. Nghe nói du thuyền lần trước là đồ mà bảo bối Thư chê không cần, mới tặng cho cô đấy hahaha.]
[Bà cô già này, cút nhanh ly hôn đi! Nhường lại vị trí nữ chủ nhân tập đoàn Chu thị cho bảo bối Thư của chúng tôi.]
Trợ lý Tiểu Kiều tức đến mức run người.
“Mấy người này đúng là nói xằng nói bậy! Rõ ràng là Tổng giám đốc Chu ngoại tình trước, dựa vào đâu mà bọn họ mắng cô chứ?”
Tôi lướt ngón tay trên màn hình máy tính bảng, gõ nhẹ lên mặt bàn, giọng điệu lạnh băng:
“Bảo bộ phận pháp chế thu thập toàn bộ chứng cứ bôi nhọ này lại, đồng thời yêu cầu bộ phận PR điều tra toàn bộ scandal đen của Lâm Thư Vũ — từ hồi đại học được bao nuôi, đến việc giở thói công chúa hành hạ nhân viên trong giới giải trí — moi ra hết, cho ầm ĩ lên.”
“Vâng thưa Giám đốc Giang, tôi đi làm ngay.”
Bộ phận PR hành động cực kỳ nhanh chóng.
Chưa đầy nửa tiếng, cục diện xoay ngược hoàn toàn.
Bình luận dưới bài của Lâm Thư Vũ bị dân mạng chửi ngập đầu:
[Ối trời ơi, cô là tiểu tam mà cũng có mặt mũi xúi fan đi gây sự với chính thất à? Chu Tự với Giang Noãn đổ vỡ chẳng phải cũng có phần cô góp công sao? Hồi học đại học còn chưa tốt nghiệp đã sống chung với Chu Tự, ở biệt thự anh ta mua, lái xe anh ta cho, trên cổ còn đầy vết hôn mỗi lần về ký túc xá cơ mà.]
[Tôi chính là bạn cùng phòng của Lâm Thư Vũ. Cô ta đã nói với bọn tôi không biết bao lần rằng sớm muộn gì cũng xúi tổng giám đốc Chu ly hôn rồi leo lên làm phượng hoàng chính thất.]
[Cái loại người như Lâm Thư Vũ thật chẳng ra gì. Tôi từng làm trợ lý cho cô ta ba ngày, bệnh công chúa nặng kinh khủng, bắt tôi mỗi ngày phải quỳ xuống xỏ giày cho cô ta, luôn sẵn sàng hầu hạ 24/24. Co ta còn thường xuyên gọi tôi giữa đêm, lúc ba giờ sáng để đi mua đồ ăn khuya, còn cố ý bắt tôi phải mua ở hai đầu thành phố, mua về nguội rồi thì lập tức đập cả túi đồ vào mặt tôi, miệng thì bô bô chửi thẳng tôi là “phế vật”.]
9.
Trong hội sở tư nhân, điện thoại di động của Chu Tự bị vứt sang một bên, vang lên hết cuộc này đến cuộc khác.
Anh ta hoàn toàn không có ý định nghe máy.
Cảnh tượng ấy khiến Cận Phóng nhìn không nổi nữa, bèn nhặt điện thoại ném tới trước mặt anh ta:
“Gọi mười mấy cuộc rồi, nếu anh không thích người ta nữa thì dứt khoát đá luôn đi cho xong.”
Chu Tự không nói gì, chỉ cắm đầu uống rượu.
Cận Phóng mơ hồ đoán ra một điều táo bạo:
“Anh đền hợp đồng cho con tiểu minh tinh kia, lại lập hẳn một công ty truyền thông riêng cho cô ta, chẳng lẽ không phải vì thích cô ta, mà là vì muốn chọc tức Giang Noãn, ép cô ấy phải quay đầu về tìm anh sao?”
Chu Tự vẫn im lặng, như khẳng định.
Cận Phóng thở dài, vỗ vai anh ta:
“Mấy hôm trước tôi đã khuyên anh đừng chơi dại nữa, coi chừng chơi lớn xong chính mình lại không dọn nổi hậu quả, mà anh không nghe. Giờ thì hối hận rồi chứ? Con tiểu minh tinh kia đã dám gây chuyện đến tận Giang thị, mà Giang Noãn đến giờ vẫn không thèm tới tìm anh. Nghe lời tôi đi, lần này Giang Noãn thật sự không còn yêu anh nữa rồi. Mau ký đơn ly hôn đi thôi.”
Sắc mặt Chu Tự trầm xuống, ly rượu trong tay bị ném mạnh xuống sàn, vỡ toang.
Ánh mắt anh ta lóe lên tia phẫn nộ lạnh lẽo:
“Tôi sẽ không ly hôn!”
Nói xong, anh ta lập tức cầm áo khoác và chìa khóa xe, bỏ ra ngoài.
Cận Phóng đuổi theo phía sau:
“Đi đâu đấy? Anh uống rượu rồi, đừng có lái xe!”
Nhưng thứ Cận Phóng nhận lại chỉ là tiếng đóng cửa xe mạnh bạo.