Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Thì ra cháu là bạn học cùng đội bóng rổ với Nam Nam, thảo nào bác chưa từng nghe nói về cháu."
Sau khi Lý Tĩnh Đông giải thích thân phận, người đàn ông lộ ra vẻ mặt đã hiểu. Ông ấy nhiệt tình mời Lý Tĩnh Đông ở lại ăn cơm, Lý Tĩnh Đông khó lòng từ chối sự nhiệt tình của đối phương, bèn ngồi xuống bên bàn ăn.
"Thực ra cháu muốn nói là chuyện về trường cấp ba." Lý Tĩnh Đông nói, "Cô ấy nói với cháu là có huấn luyện viên ở tỉnh thành đến tìm cô ấy, và cô ấy đã từ chối vì lý do gia đình..."
"Chuyện này không có gì để bàn cả!" Người phụ nữ đột nhiên hét lớn, "Nếu là vì chuyện này, cậu đi đi, quyết định của chúng tôi sẽ không thay đổi đâu."
Người đàn ông vẫn luôn mỉm cười cũng gật đầu, trong giọng nói không giấu được sự tiếc nuối: "Đúng vậy, điều kiện của nhà bác cháu cũng thấy rồi đấy, không thể nào cho con bé đi tỉnh thành học được, huống hồ nhà bác còn chưa từng nghĩ đến chuyện cho nó học đại học, nói gì đến năng khiếu thể thao, đối với con gái mà nói quá nguy hiểm, vẫn là ở bên cạnh nhà bác thì yên tâm hơn."
Lý Tĩnh Đông mím chặt môi. Những điều họ nói anh đều biết, từ lúc quay về anh đã cảm nhận được, ước mơ dưới sự trói buộc của hiện thực căn bản chẳng là gì cả, có quá nhiều quá nhiều chuyện có thể khiến cho những nguyện vọng vừa mới nảy mầm đã lay lắt trôi dạt. Anh có thể đến tình thành học, cũng là nhờ vào sự điều động công tác của bố mẹ, ở một mức độ nào đó mà nói, anh mới là người có cơ hội trời cho. Anh không nên yêu cầu mọi người đều giống như anh, không phải ai cũng có thể may mắn thoát khỏi việc chìm đắm trong hiện thực. Nhưng anh vẫn muốn thử một lần, bởi vì trong lòng anh, Tạ Bắc Nam không phải là cô gái sẽ bị hiện thực đánh bại. Nếu không có cô, anh sẽ mãi mãi là đứa trẻ cúi đầu đi đường, không có bạn bè, ngày ngày bị người khác bắt nạt.
"Bác trai bác gái, cháu biết hai bác đã quyết định rồi, nhưng cháu vẫn hy vọng hai bác có thể suy nghĩ lại một lần nữa, bởi vì," Lý Tĩnh Đông cảm thấy cổ họng mình khô khốc đến đáng sợ, anh nuốt nước bọt rồi nói tiếp, "Cô ấy thực sự rất giỏi ở phương diện bóng rổ này, gần như toàn bộ đều là tự mình luyện tập, dù vậy, cô ấy vẫn giành được giải ba trong cuộc thi, những điều này hai bác đều biết phải không ạ? Nếu cô ấy chỉ yêu thích, chứ không phải thật sự có tài năng, thì làm sao có thể đi đến bước này được chứ? Hơn nữa..."
Anh tháo ba lô xuống, lấy giấy khen ra, mở ra, cúp cũng đặt sang một bên. Người đàn ông và người phụ nữ đều bị dáng vẻ này của anh làm cho giật mình.
"Đây là giải tư chúng cháu giành được năm ngoái," Anh chỉ vào tờ giấy khen, "Còn đây là năm nay, chúng cháu đã giành được chức vô địch, điều này không chỉ có nghĩa là sự nỗ lực của chúng cháu đã nhận được thành quả tốt nhất, mà nói một cách thực tế hơn, khi xét tuyển lên cấp cũng có thể dùng đến. Nếu không có cô ấy, cháu sẽ không bao giờ chạm tới được những thứ này, còn nếu là cô ấy, hoàn toàn có khả năng đạt được thành tích tốt hơn nữa ạ!"
Chiếc cúp dưới ánh đèn trắng bệch vẫn sáng lấp lánh, rực rỡ, đẹp đến mức như muốn hút người ta vào trong. Tạ Bắc Nam nhìn chằm chằm vào một điểm sáng trên đó, mãi mãi, qua điểm sáng đó cô có thể nhìn thấy thiếu niên đã vì nó mà trả giá những gì, thậm chí có thể tưởng tượng ra dáng vẻ khi họ thi đấu — Hăng hái tự tin, bất kể thắng hay thua, lau mồ hôi rồi lại tiếp tục, trong mắt lấp lánh ánh sáng không chịu thua. Đó vốn dĩ nên là dáng vẻ của mình mới phải, cô đã vô số lần phác họa trong đầu, nếu không phải vì hiện thực, đó chính là dáng vẻ đáng lẽ ra cô phải có.
Bên cạnh, chàng trai vẫn đang tranh đấu cho cô: "Thật đấy ạ, đưa ra thay đổi có thể rất khó khăn, nhưng cũng sẽ mang lại những thành quả vượt ngoài sức tưởng tượng phải không ạ? Giống như cháu vốn dĩ không có chút liên quan nào đến bóng rổ, nhưng lại có thể làm được những điều này, sau khi đến tỉnh thành, trước mặt cô ấy là một con đường rộng mở tươi sáng!"
Rõ ràng là những lời nói cho bọn họ nghe, nhưng lại như đang nói với chính mình. Tâm trí của Tạ Bắc Nam đã sớm bay đến một nơi rất xa, chính cô cũng đâu phải không dám thay đổi, thế là thản nhiên chấp nhận tất cả những điều này, nhưng lại chưa từng, cũng không dám nghĩ đến việc mình sẽ trở thành người như thế nào khi sở hữu những thứ đó. Bây giờ lại là một chàng trai đã bị chính mình thay đổi đang vì mình mà gào thét tranh đấu, rõ ràng đã cách ba năm, anh ngày càng kiên định, còn mình thì...
Mình làm sao có thể tụt lại phía sau được?
Cô đột nhiên đứng dậy: "Bố mẹ, thực ra con rất muốn đi."
Không cần phải thay đổi gì cả, chỉ cần nói ra suy nghĩ thật của mình là được.
"Con biết cơ hội này quý giá đến nhường nào, con cũng rất muốn mãi mãi ở bên cạnh chăm sóc cho bố mẹ, vì vậy con đã từ chối. Nhưng con yêu thích môn thể thao bóng rổ này, cũng giống như yêu thương bố mẹ vậy."
Không cầu được thấu hiểu, chỉ cần nói ra, kết cục thế nào cũng sẽ không hối hận.
"Nếu có thể, xin hãy cho con cơ hội, để con được đi xem thế giới rộng lớn bên ngoài."
Cuối ngày hôm đó, Tạ Bắc Nam tiễn Lý Tĩnh Đông ra bến xe.
Đúng vào lúc hai ba giờ chiều, ánh nắng xuyên thẳng qua những cành lá cây đan xen, chiếu lên người hai người.
"Hôm nay, cảm ơn cậu." Tạ Bắc Nam nói.
"Nhưng tớ luôn cảm thấy, cuối cùng bọn họ đồng ý là vì sự kiên trì của cậu mới đúng." Lý Tĩnh Đông cười cười, "Nếu không phải cậu bày tỏ thái độ rõ ràng, lời nói của tớ thì có tác dụng gì chứ? Hơn nữa, họ chắc chắn cũng hy vọng cậu có thể có sự phát triển tốt hơn, chỉ là quá lo lắng, cộng thêm bên cạnh không có ví dụ nào như vậy nên không có đủ tự tin thôi."
Thực ra trong lòng Tạ Bắc Nam cũng rõ, bất luận Lý Tĩnh Đông nói thế nào, cô cũng đã không còn sắc bén không thể cản phá như xưa nữa.