Mảnh Vỡ - Chương 15: Ước Mơ Ở Phía Bắc, Hiện Thực Ở Phía Nam (8)

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

 

Tuy nhiên, trên sân bóng, tình hình lại khác.

Ở tỉnh thành, tài năng của cô cuối cùng cũng đã được công nhận, hết lần này đến lần khác khiến mọi người phải nhìn bằng con mắt khác. Mọi người bắt đầu chú ý đến cô, cô gái đến từ thị trấn này, không trải qua huấn luyện chính quy, nhưng lại có tốc độ và sức bền phi thường, tỷ lệ ném trúng cũng cao đến mức khiến người ta phải ngoái nhìn.

Dáng vẻ hiên ngang trên sân bóng của cô không hề thay đổi chút nào, điều này Lý Tĩnh Đông đã nhận ra từ hồi tiểu học, dù lúc đó cô chưa bao giờ tham gia thi đấu. Bây giờ, đứng trên sân đấu của trận chung kết giải đấu, cô lại càng không có chút sợ hãi nào. Lý Tĩnh Đông vội vàng soát vé bước vào nhà thi đấu, ngồi xuống hàng ghế đầu của khán đài, lúc này mới bỏ mũ xuống.

Anh không nói cho Tạ Bắc Nam biết mình sẽ đến xem trận đấu, là để cho cô một bất ngờ.

Trận đấu đã diễn ra được một lúc, bây giờ Tạ Bắc Nam không ở trên sân, trường Trung học số 13 nơi cô đang theo học tạm thời dẫn trước với cách biệt nhỏ. Nửa sau hiệp hai, trường Trung học số 13 xin thay người, Tạ Bắc Nam lại một lần nữa ra sân.

Trận đấu tiếp tục. Quả phát bóng của đối thủ bị một thành viên của trường Trung học số 13 cướp được, sau đó dẫn bóng tấn công nhanh, nhưng người cản lại rất nhiều, chỉ dựa vào một mình cô ấy sắp không trụ nổi.

Tạ Bắc Nam đột nhiên xuất hiện ở điểm mù trong hàng phòng ngự của đối thủ, hai tay đưa về phía trước, vững vàng nhận được đường chuyền của đồng đội, sau đó bật nhảy!

Dường như không có quá trình ngắm, ra tay vừa nhanh vừa chuẩn, một tiếng "soạt", bóng rổ vào lưới.

Trong nhà thi đấu, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, Lý Tĩnh Đông cũng nở nụ cười, màn trình diễn như vậy, chỉ có thể giải thích là: trực giác!

Đối thủ tấn công. Bọn họ phối hợp rất tốt, thời điểm chuyền bóng nắm bắt khéo léo, lên rổ thành công, lại được hai điểm. Điểm số cứ thế luân phiên tăng lên, hai đội dường như ngang tài ngang sức, trường Trung học số 13 luôn duy trì được cách biệt nhỏ, thế nhưng đúng vào hiệp bốn, biến cố xảy ra!

Đối thủ liên tiếp ném vào hai quả ba điểm, lật ngược tỷ số!

Trong thời gian tạm dừng ngắn ngủi, Lý Tĩnh Đông có thể nghe thấy huấn luyện viên đang trầm giọng dặn dò bọn họ: "Đừng vội, chúng ta còn rất nhiều cơ hội, tiếp theo đợt tấn công của chúng ta sẽ lấy Tạ Bắc Nam làm trung tâm, các em ở vị trí của mình yểm trợ và chuyền bóng cho con bé." Tim anh cũng thắt lại, kết quả bỗng chốc trở nên khó lường.

Tạ Bắc Nam hít một hơi thật sâu, hạ thấp trọng tâm.

Cô nhìn chằm chằm vào quả bóng rổ, trong khóe mắt là sự di chuyển của đồng đội và đối thủ, tất cả những thứ khác đều không thể ảnh hưởng đến cô, cô có thể dùng trực giác mười năm qua của mình để phán đoán, bởi vì đó là thứ chính xác nhất.

Cô cảm nhận được gió, cảm nhận được vầng sáng mờ ảo khi ánh đèn trắng xóa của nhà thi đấu chiếu lên người mọi người, cảm nhận được quả bóng lướt qua bên cạnh mình. Đối phương tưởng rằng cô đã quên phòng thủ, đang lúc dẫn bóng qua người thì…

Cô lùi bước đưa tay ra. Chỉ là một động tác vô cùng đơn giản, nhưng lại nhanh đến đáng sợ, nhanh đến mức có thể cướp được quả bóng rổ trong tay của đối thủ đang chạy.

Sau đó, phản công!

Trong mắt cô chỉ có vành rổ. Cô nhìn thấy điểm khởi đầu của tất cả, cô bé nhỏ nhắn lần đầu tiên ôm quả bóng rổ đứng trước vành rổ, cảm thấy đó là độ cao phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy. Sau đó là luyện tập, luyện tập, luyện tập, ngày qua ngày, năm qua năm. Có bao nhiêu lần nghĩ rằng "Mình sẽ không bao giờ chơi bóng rổ nữa", thì lại có bấy nhiêu lần nghĩ rằng "Sao có thể dừng lại ở mức độ này, như vậy có được không". Không có sân, thì chơi trên nền xi măng; Không có trụ bóng, thì đi xe buýt xuyên qua cả thị trấn, chỉ vì một trụ bóng lung lay và một vành rổ không có cả lưới. Đã từng do dự, hoang mang vì hiện thực, đã gần như từ bỏ, nhưng cuối cùng ước mơ vẫn chiếm thế thượng phong, cô thật may mắn biết bao, có thể đi đến bước này. Chỉ còn một bước nữa là đến nơi cao nhất…

Đợi đã…

Cô ta xuất hiện ở đó từ lúc nào?

Tạ Bắc Nam vội vàng ném quả bóng rổ đi, bản thân nghiêng sang một bên, lăn một vòng trên đất để giảm lực rồi đứng dậy, nhưng đối phương lại vì mất thăng bằng khi ngã xuống, mà ngã thẳng về phía sau. Cô chắc chắn mình đã nghe thấy tiếng "bịch" đó, sắc mặt lập tức thay đổi, cô ngồi xổm xuống bên cạnh để xem tình hình của đối phương, thấy ánh mắt cô ta đã thất thần. Trọng tài khẩn cấp thổi còi, một đám người ở bên cạnh sân vây lại, có huấn luyện viên, trọng tài, và cả bố mẹ của cô ta đến xem trận đấu. Tạ Bắc Nam bị đẩy ra ngoài vòng tròn, tất cả mọi chuyện vừa rồi xảy ra quá đột ngột, cô hoàn toàn chưa hoàn hồn, chỉ ngây người nhìn, nhìn thấy cô ta được khiêng đến nằm trên tấm đệm mềm ở rìa sân, nhìn thấy những người mặc áo blouse trắng bận rộn bên cạnh, nhìn thấy bố mẹ cô ta hốc mắt đỏ hoe, hai tay chắp trước ngực, gọi tên cô ta hết lần này đến lần khác, nhìn thấy ánh đèn trên đầu chiếu vào khuôn mặt trắng bệch của cô ta. Tạ Bắc Nam nhìn tay mình, lật qua lật lại xem, cô cuối cùng cũng không biết lúc đó mình có đưa tay ra không, hay có va chạm cơ thể ở đâu không, hay là hoàn toàn không có, chỉ là tai nạn, cô hoàn toàn không có tâm trí để suy nghĩ lại, cũng căn bản không nói ra được.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo