Mộ Thời - Chương 20

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

“Hơn nữa, cậu là bạn tớ hay là bạn anh ấy?"


"Chính vì tớ là bạn cậu, mới phải ngăn cản hành vi ngốc nghếch của cậu. Dù sao, nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cậu gặp được một người thích cậu như vậy, nếu cứ để cậu tự mình đánh mất, vậy thì khóc cũng không có chỗ mà khóc."


Tôi biết Tô Tô nói có lý.


Sau khi chia tay cô ấy, tôi đến tiệm bánh ngọt bên cạnh đóng gói một hộp lớn bánh cuộn Thụy Sĩ, bắt xe đến bệnh viện tìm Mộ Thời.


Kết quả vừa nói được mấy câu, một bà bầu đang đến ngày dự sinh đột nhiên muốn sinh, Mộ Thời liền vội vàng vào phòng phẫu thuật.


Mãi đến khuya, anh ấy mới cởi bỏ bộ quần áo vô trùng, mang theo mùi máu tanh ra, trong mắt còn lưu lại một chút mệt mỏi sau khi tinh thần tập trung cao độ.


Anh ấy dừng bước cách tôi một bước, ánh đèn hành lang chiếu xuống, bao bọc anh trong một vùng trắng lạnh.


Mùi máu tanh từng chút từng chút truyền vào chóp mũi, anh rũ mắt xuống, cong môi cười một cái: 


"Nam Gia, rất muốn ôm em, đáng tiếc mùi trên người tôi không dễ ngửi."


Tôi mặc kệ nhiều như vậy, mạnh mẽ nhào tới ôm lấy anh, má áp vào ngực anh mà cọ cọ, nhỏ giọng gọi: 


"Ông xã."


Mộ Thời một cái ôm chặt lấy eo tôi.


Tôi khoác tay anh ra khỏi tòa nhà bệnh viện, vừa muốn bước xuống bậc thềm, sau cột tròn lớn bên cạnh đột nhiên có một người thò ra.


Tôi còn chưa nhìn rõ, cô ta đã chạy đến gần tôi, dùng sức hất chất lỏng trong tay về phía tôi.


"Nam Gia!" 


Mộ Thời nắm cánh tay tôi, dùng sức kéo tôi ra sau một cái.


Toàn thân tôi ngã vào lòng anh, phần lớn chất lỏng hắt lên mặt đất, nhưng vẫn có vài giọt bắn lên cánh tay và mu bàn tay lộ ra ngoài của tôi.


Cảm giác đau rát nhói truyền đến, mũi tôi cay xè, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống.


"Đau..." 


Tôi khóc lóc, nói.


"Mộ Thời, em đau quá......"


Là axit sunfuric.


Người tạt axit sunfuric vào tôi đã bị bảo vệ chạy đến khống chế, cô ta ngẩng mặt lên dưới ánh đèn, vừa cực đoan vừa điên cuồng:


"Nếu không phải cô chen chân vào, Mộ Thời làm sao có thể phản bội tôi? Anh ấy rõ ràng thích tôi như vậy! Anh ấy đã nói đời này chỉ yêu mình tôi, cho dù muốn kết hôn, cũng chỉ kết hôn với tôi! Cô là kẻ lừa đảo, tiểu tam, tiện nhân!"


Tôi đau đến mức lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cố gắng phản bác cô ta:


"Thật nực cười! Một năm trước tôi đã ở bên anh ấy rồi, lúc đó cô còn đang học cấp ba đấy, não có bệnh thì đi chữa bệnh đi, suốt ngày tưởng tượng có chồng, thật sự coi chúng tôi là cha mẹ cô à?"

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo