Mộ Thời - Chương 21

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Những lời sau đó tôi còn chưa kịp mắng ra, bởi vì Mộ Thời trực tiếp bế ngang tôi lên, bước nhanh đến phòng khám, để bác sĩ cấp cứu ban đêm xử lý vết thương cho tôi.


"May mắn là không nghiêm trọng, vết thương chỉ ở lớp biểu bì da, về nhà bôi thuốc mỡ mấy ngày là được rồi."


Vị bác sĩ kia nhìn biểu cảm căng thẳng của Mộ Thời, đột nhiên cười lên: 


"Căng thẳng vậy à bác sĩ Mộ, đây là bạn gái của anh sao?"


Anh ấy nhàn nhạt nói: 


"Là vợ tôi."


Tôi ở bên cạnh bổ sung thêm một câu: 


"Hợp pháp."


Vị bác sĩ kia quay đầu lại, nhìn tôi một lúc: 


"Ê, sao tôi thấy em có chút quen mắt — em, không phải là cô bé nửa đêm một mình chạy đến bệnh viện truyền nước hôm trước sao? Lại là người nhà của bác sĩ Mộ chúng ta à?"


Mộ Thời đứng bên cạnh đột nhiên cứng đờ.


Một lát sau, anh chậm rãi nói: 


"Nửa đêm một mình đến truyền nước... Đó là chuyện khi nào?"


"Để tôi nghĩ xem... Mấy tháng trước thì phải, không nhớ rõ ngày cụ thể, có chút ấn tượng là vì cô bé này đang truyền nước thì nôn đầy kem, dì lao công đến dọn dẹp, cô bé còn khóc bảo dì nói giúp một tiếng chúc mừng sinh nhật."


Trong lúc anh nói chuyện, ký ức đêm hôm đó lại ùa về trong tâm trí tôi.


Vốn dĩ hôm đó tôi ủy khuất muốn chết, từ chối lời mời của mẹ và Tô Tô, chỉ muốn cùng Mộ Thời đón sinh nhật, kết quả anh hoàn toàn quên mất, nửa đêm tôi còn một mình chạy đến bệnh viện truyền nước.


Nhưng hôm nay, tôi mới đột nhiên nhận ra, thật ra lúc tôi truyền nước nôn đến mức khó chịu, Mộ Thời cũng ở cùng một bệnh viện với tôi.


Chỉ là anh giống như tối nay, phải giữ tinh thần tập trung cao độ, ở trong phòng phẫu thuật, không được lơ là dù chỉ một chút.


Nếu có cơ hội, anh nhất định cũng rất muốn giống như tối nay, từ phòng phẫu thuật đi ra, liền đến ôm tôi.


Trong lúc nói chuyện lại có bệnh nhân mới vào, vị bác sĩ kia chào hỏi Mộ Thời một tiếng, vội vàng đi làm việc.


Mộ Thời ngồi xuống bên cạnh tôi, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi: 


"Là vào ngày sinh nhật em sao?"


"Ừ." 


Tôi thấy anh lại muốn mở miệng, vội vàng chặn anh lại.


"Nhưng đã qua rồi, huống chi tối hôm đó anh vốn đang bận phẫu thuật, không đi được, sau đó cũng đã nói chúc mừng sinh nhật với em rồi."


Mộ Thời nhìn tôi, trong mắt dường như có ánh sao lấp lánh.


Tôi nhếch môi, cố gắng tìm kiếm lời khen:


"Thế nào, có phải cảm thấy em lớn rồi, rất hiểu chuyện không?"

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo