Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nước mắt tôi ngừng lại, nhưng vẫn nghẹn ngào oán giận:
"Anh lại không có ở nhà, em đợi thế nào."
Mộ Thời xoa xoa thái dương, đáy mắt có vẻ mệt mỏi lóe lên:
"Dấu vân tay của em, tôi vẫn chưa xóa, em có thể trực tiếp mở khóa vào."
Tôi ngẩn ra.
Trong lòng có một cỗ chua xót, đợi đến khi cảm giác đó trào dâng ra, liền trở thành sự rung động khiến tai tôi nóng bừng.
Tôi có chút bối rối mà dời tầm mắt, nhìn xung quanh một vòng, đột nhiên nhìn thấy nửa hộp thuốc lá đặt ở phía trước, còn có bật lửa bên cạnh.
Anh ấy sao đột nhiên bắt đầu hút thuốc rồi?
Tôi còn đang ngẩn người, bên tai lại vang lên giọng nói của Mộ Thời:
"Em đã nhìn thấy rồi, tại sao không đến hỏi tôi? Trần Nam Gia, vì em cảm thấy tôi lừa em, cho nên em muốn cùng đàn ông khác đến quán bar tìm lại thể diện sao?"
"Đó, đó là em họ của em..."
Lời tôi chưa nói xong, đã bị ánh mắt lạnh lẽo và sắc bén của anh ấy chặn lại.
Mộ Thời từng tấc từng tấc đến gần tôi, chăm chú nhìn vào mắt tôi, khóe môi mang theo một nụ cười trào phúng:
"Phải không? Trần Nam Gia, đó thật sự là em họ của em sao?"
Cổ họng tôi siết chặt, không nói nên lời.
"Lúc trước người giới thiệu đã đưa tư liệu cho em, nhấn mạnh quan hệ gia đình của em đơn giản. Tôi ở bên em nửa năm, ngay cả mẹ em cũng đã gặp mấy lần, em có em họ hay không, chẳng lẽ tôi không rõ sao?"
Tim tôi bị đôi mắt bị tổn thương của anh ấy đánh trúng, một cơn đau nhói truyền đến, đầu ngón tay đều khẽ run rẩy:
“Vậy anh... Vì sao..."
"Vì sao không vạch trần em, phải không?"
Anh ấy cười nhạo một tiếng.
"Vì tôi đang trốn tránh, tôi còn ôm ảo tưởng, cảm thấy tôi giả vờ không biết lời nói dối của em, em có thể giống như trước đây dính lấy tôi, thậm chí..."
Lời sau đó anh ấy không nói tiếp, nhắm mắt lại nghiêng đầu đi, hàng lông mi dài rũ xuống, in ra một mảng bóng tối dưới mắt, yết hầu và cằm căng thành một đường thẳng.
Tôi chưa từng thấy Mộ Thời yếu đuối và mê người như vậy. 11
Cảm thấy đau lòng áy náy đồng thời, lại không khỏi vì anh ấy mà thất thần.
Một lát sau, tôi hoàn hồn, nhỏ giọng nói:
"Em thừa nhận, Tần Hiên không phải em họ của em, hôm đó em sợ anh giận nên mới nói như vậy. Chúng ta chia tay khoảng thời gian này, mẹ em giới thiệu Tần Hiên cho em quen biết, nhưng em không thích cậu ấy, cũng đã nói với cậu ấy, em không có hứng thú với cậu ấy."