Mộ Thời - Chương 9

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Nói xong, tôi liền muốn lấy điện thoại trong túi ra: 


"Nếu anh không tin, em có thể để cậu ấy tự mình chứng minh với anh." 


"Không cần." 


Mộ Thời mím môi, ánh mắt dừng lại trên chiếc váy hai dây và lớp trang điểm tàn tạ đáng thương của tôi, khàn giọng hỏi.


"Vậy tại sao em lại ăn mặc như vậy, đến quán bar với cậu ta?"


"Em tự đến, chỉ là tình cờ gặp anh ta." 


Tôi ủy khuất nói.


"Em ăn mặc như vậy cũng không phải vì anh ta, là vì em muốn quyến rũ anh mà."


Không khí ngưng trệ một lát.


Trong giây tiếp theo, Mộ Thời vươn tay ôm lấy gáy tôi, giống như cuối cùng không thể tự kiềm chế được, dùng sức hôn lên.


Đây là một nụ hôn mang tính xâm lược cực mạnh, hơi thở nóng rực, hàng lông mi dài quét trên mí mắt tôi, ngón tay ấm áp của anh ấy xuyên qua tóc tôi, nhiệt độ dần dần trở nên nóng bỏng.


Cứu mạng.


"Nam Gia."


Anh ấy hơi lùi lại một chút, lại không chịu rời xa quá, tay còn lại hơi nâng cằm em lên, tỉ mỉ quan sát khuôn mặt tôi.


Một lát sau, lại hôn tới lần nữa. 


Lớp ngụy trang lạnh nhạt và xa cách trước đây vào giờ khắc này vỡ vụn, anh ấy giống như rơi vào nhân gian, cuối cùng bị thần minh bị vướng vào tình cảm và dục vọng trói buộc.


Cuối cùng chân tôi đều mềm nhũn, xuyên qua tầm nhìn mông lung nhìn Mộ Thời, nghe anh ấy hỏi tôi: 


"Nam Gia, em muốn cùng tôi làm hòa sao?"


Tôi vô lực níu lấy vạt áo trước của anh ấy, nghe thấy lời này, không chút do dự gật đầu.


"Muốn."


6


Tôi đã ba tháng không đến nhà Mộ Thời, nó vẫn giữ nguyên dáng vẻ trước khi tôi rời đi.


Ban đầu, đồ trang trí trong phòng cực kỳ đơn giản, nhưng sau khi tôi chuyển đến đã mua một đống đồ lung tung, thậm chí tự ý thay cho Mộ Thời một chiếc ghế sofa đầy màu sắc, còn bày đầy những con thú nhồi bông mềm mại lên trên.


Anh ấy cũng không giận, chỉ chiều theo tôi, tân trang ngôi nhà theo phong cách lãnh đạm của anh ấy thành một bộ dạng hoa hòe hoa sói từng chút một.


Có một lần Mộ Thời tăng ca ở bệnh viện, tôi mời Tô Tô đến chơi.


Cô ấy vừa vào cửa, nhìn chằm chằm vào bức tranh ghép hình nàng tiên cá treo ở huyền quan mười giây, sau đó quay sang toi: 


"Tớ thật sự rất tò mò, vì sao đến bây giờ, Mộ Thời vẫn chưa đuổi chị ra ngoài."


Lúc đó, tôi kiêu ngạo ưỡn ngực, lớn tiếng tuyên bố: 


"Vì anh ấy yêu tớ."


Nhưng giờ phút này, nhìn bức tranh ghép hình nàng tiên cá này không phù hợp với tủ huyền quan màu đen vàng bên cạnh, tôi đột nhiên có hơi hiểu được suy nghĩ của Tô Tô.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo