Mùa Hè Không Nghe Thấy Tiếng Ve - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

1


Cách kỳ thi đại học còn hơn hai tháng, Lục Minh đang đứng trên bục giảng đọc bản kiểm điểm.


"Em đã nhận thức sâu sắc lỗi lầm của mình, em đã liên tiếp phụ lòng mong đợi của thầy cô, gây ảnh hưởng xấu đến nề nếp của lớp. Em xin lỗi."


Bản kiểm điểm của anh ta viết rất chân thành, từng câu chữ đều đầy ắp sự hối lỗi, nhưng vẻ mặt lại đầy thờ ơ.


Mọi người đều có thể thấy, anh ta chỉ đang làm cho qua chuyện.


Tôi cúi đầu lẩm nhẩm đọc sách, nghe thấy hai bạn ngồi sau thì thầm to nhỏ đầy tiếc nuối.


"Lục Minh coi như xong rồi, sắp thi đại học đến nơi mà còn dám đưa hoa khôi đến quán bar."


"Kỳ thi đại học trong mắt người ta có là gì đâu, đó mới là tình yêu đích thực đấy!"


Lục Minh và hoa khôi yêu nhau nồng nhiệt, là cặp đôi học đường mà không ít bạn học thầm ngưỡng mộ.


Tôi đè nén những cảm xúc dâng trào trong lòng, ép mình tập trung vào cuốn sách giáo khoa trên tay.


Lục Minh từng là bạn cùng bàn của tôi, chúng tôi đã hẹn ước cùng nhau thi vào Đại học Bắc Kinh. Anh ta cười nói, đợi khi lên Bắc Đại, anh ta sẽ đường đường chính chính nắm tay tôi đi dạo khắp các con phố.


Cho đến khi hoa khôi Triệu Thiến chuyển đến.


Cô ta rất xinh đẹp, là tia sáng rực rỡ nhất trong cuộc sống ngột ngạt của năm cuối cấp.


Lục Minh bị cô ta thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên, hai người họ bắt đầu hẹn hò bên hồ nước trong khuôn viên trường, hôn nhau say đắm trên con đường nhỏ rợp bóng cây, và trong buổi lễ chào cờ trang nghiêm vào thứ hai, Lục Minh đã trèo lên sân thượng, hét lớn trước toàn thể giáo viên và học sinh: "Triệu Thiến, tớ thích cậu!"


Triệu Thiến đỏ mặt ngượng ngùng giữa đám đông, còn Lục Minh cười hì hì nhận về một hình phạt nặng.


Tất cả mọi người đều bị buộc phải chứng kiến tình yêu mãnh liệt của họ.


Có kẻ nhiều chuyện từng hỏi Lục Minh chẳng phải vẫn luôn thích tôi sao?


Lục Minh khinh bỉ nói: "Con nhỏ điếc đó, ngay cả việc xách dép cho Triệu Thiến còn không xứng!"


Anh ta không biết, hôm đó tôi tình cờ đi ngang qua hành lang và đã nghe thấy tất cả.


Sau lần đó, tôi đã đi tìm giáo viên chủ nhiệm để xin đổi chỗ ngồi.


2


Thầy chủ nhiệm nhìn Lục Minh với vẻ mặt đầy thất vọng, bảo anh ta về chỗ.


"Sắp thi đại học rồi, có những người vẫn cứ tự sa ngã như vậy, không ai cứu nổi các em đâu."


Lục Minh đi ngang qua chỗ tôi với vẻ mặt vô cảm, coi lời thầy như gió thoảng bên tai.


Thầy chủ nhiệm tiếp tục gọi tôi lên bục giảng: "Tiếp theo, mời bạn Châu Thục Di, hạng nhất của lớp chúng ta, lên chia sẻ kinh nghiệm học tập của mình."


"Bạn ấy không giống một số người, mặc dù học kỳ trước đã sa sút rất nhiều, nhưng học kỳ này thầy có thể thấy bạn ấy đã âm thầm nỗ lực, hiện tại đã vững vàng vươn lên hạng nhất lớp, top ba mươi toàn khối rồi."


Tôi được khen mà có chút chột dạ, học kỳ trước bị Lục Minh ảnh hưởng, thành tích tụt dốc không phanh, học kỳ này mới dần dần đuổi kịp lại.


Tôi cầm bản thảo bước lên bục giảng, dùng kinh nghiệm và lời động viên chân thành để nhận được tràng pháo tay vang dội khắp lớp, Lục Minh nhìn tôi với ánh mắt phức tạp.


Sau khi tan học.


Lục Minh cười hì hì sáp lại gần, thân mật nói: "Bạn cùng bàn cũ ơi, cho tớ mượn vở ghi chép môn Toán của cậu một lát nhé."


Tôi lùi nhẹ về sau để giữ khoảng cách, lặng lẽ dựng lên một bức tường ngăn cách giữa tôi và anh ta: "Xin lỗi, tớ còn phải dùng để ôn tập."


Nụ cười cợt nhả trên mặt Lục Minh biến mất, anh ta đã quen với việc muốn gì được nấy từ tôi, bị tôi từ chối nên sắc mặt có chút khó coi, cố tỏ ra thoải mái nói: "Dù sao chúng ta cũng đã ngồi cùng bàn hai năm, cậu không đến mức nhẫn tâm như vậy chứ."


Tôi vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng: "Cho cậu mượn thì tớ không có gì để ôn bài."


Lục Minh có hơi mất mặt, bèn quay người bỏ đi.


Người bên cạnh nói một câu hai nghĩa, kinh ngạc thốt lên: "Chị Châu, chị mạnh lên rồi à."


Trương Hâm cười tủm tỉm nhìn tôi, cậu ấy là bạn cùng bàn mới của tôi trong học kỳ này, trông đầu óc không được lanh lợi cho lắm, nói chuyện cũng có vẻ tưng tửng, nhưng thực ra là người tốt.


Tôi không muốn bị cậu ấy trêu chọc nữa, bèn lấy một tờ đề Vật lý trống ra hỏi: "So không?"


Miệng cậu ấy thì "í í í", nhưng thực tế lại nhanh chóng rút tờ đề ra, đặt bút xuống viết như thần, giành quyền làm trước.


Tôi mắng một tiếng, cũng vội vàng tập trung vào bài làm.


Tôi tưởng chuyện mượn vở cứ thế là qua.


Ai ngờ lúc tan học dọn cặp sách, vở ghi Toán của tôi đã biến mất.


3


Cái tát của Triệu Thiến giáng xuống mặt tôi, tôi vẫn còn hơi choáng váng. Mấy cô bạn côn đồ mà cô ta dẫn theo giữ chặt tay chân tôi, khiến tôi chỉ có thể bị động chịu đòn.


Triệu Thiến tức giận chỉ vào tôi: "Mày có thấy nhục không! Thích làm kẻ thứ ba đến thế à!"


Cứ chửi một câu, cô ta lại tát tôi một cái thật mạnh.


"Lục Minh còn chẳng thèm ngó tới mày, sao mày cứ trơ trẽn bám lấy thế!"


Mặt tôi nóng rát, mắt sưng húp không mở ra được, còn phải cố gắng né tránh để cô ta không đánh vào máy trợ thính ở tai trái.


Trong miệng tôi toàn là mùi máu tanh, tôi khàn giọng chửi lại: “Ai thèm quyến rũ bạn trai cậu! Bạn trai cậu trong mắt tôi chỉ là đồ rác rưởi!"


Triệu Thiến thở hổn hển vì tức giận, cười lạnh một tiếng: "Không thừa nhận à, mày xem đây là cái gì?!"


Cô ta lôi ra một cuốn sổ đen, lật đến trang cuối cùng đưa ra trước mặt tôi.


Trên cuốn sổ có một dòng chữ: Chúng ta sẽ cùng nhau thi vào Đại học Bắc Kinh!


Bên dưới là hai chữ ký của Châu Thục Di và Lục Minh.


Tôi sững sờ, tuyệt vọng nhắm mắt lại.


Học kỳ trước, Lục Minh đã mặt dày cầu xin tôi cùng anh ta thi vào Đại học Bắc Kinh. Anh ta lấy cuốn sổ của tôi trong giờ học, viết câu đó lên, ký tên xong thì cười toe toét nhìn tôi.


Rõ ràng thầy giáo vẫn đang giảng bài trên bục, nhưng tôi lại đỏ mặt tim đập thình thịch, ma xui quỷ khiến thế nào lại viết tên mình xuống.


Chữ ký ở trang cuối, bình thường ôn bài cũng không lật đến, nên tôi đã quên xé nó đi.


Triệu Thiến thấy tôi cứng họng, lập tức trở nên kiêu ngạo, cô ta la hét lên giận dữ: "Mày thích làm kẻ thứ ba đến thế à! Mày thiếu đàn ông lắm phải không!"


"Con đ* tiện nhân!"


Tay Triệu Thiến đánh vào mặt tôi, vào người tôi, cô ta định lột quần áo của tôi, bên cạnh còn có một đứa con gái khác đang giúp cô ta quay video.


"Thích quyến rũ đàn ông đến thế, để tao cởi hết đồ cho mày nhé!"


Tôi giữ chặt bộ đồng phục, gằn giọng: "Cậu dám lột đồ tôi, trừ khi cậu giết chết tôi ở đây, nếu không tôi sẽ đi tìm giáo viên! Tìm cả chủ nhiệm giáo vụ nữa!"


Học sinh giỏi có một "đặc quyền" nhất định trước mặt thầy cô và ban giám hiệu, và được quan tâm đặc biệt, và tôi chính là một trong số đó.


Lực tay của Triệu Thiến quả nhiên nhẹ đi, đôi mắt xinh đẹp của cô ta nhìn tôi một cách độc ác.


Tôi liếm chiếc răng đang lung lay, nhổ ra một ngụm máu: "Nếu bây giờ cậu bị đuổi học, sẽ không thể gặp Lục Minh hàng ngày được nữa."


Triệu Thiến nghiến răng: "Mày đe dọa tao!"


Tôi nhìn chằm chằm vào cô ta: "Cậu nghĩ sao."


Triệu Thiến hừ lạnh, ánh mắt dần dần chuyển sang chiếc tai nghe trợ thính của tôi, rồi nở một nụ cười đầy độc ác.


Giây phút này tôi thật sự hoảng sợ, cố sức lùi về sau, mấy người khác giữ chặt lấy tôi, không cho tôi né tránh.


Triệu Thiến giơ cao tay, một cái tát giáng thẳng vào chiếc tai nghe trợ thính của tôi.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo