Mùa Hè Không Nghe Thấy Tiếng Ve - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Chiếc tai nghe điện tử màu trắng bay lên.


Thế giới của tôi lập tức mất đi âm thanh, tôi ôm lấy tai đang đau dữ dội, máu nóng chảy dọc xuống tai tôi.


Mấy đứa con gái đang giữ tôi sợ hãi hơi nới lỏng tay, tôi vùng vẫy dữ dội, đưa tay ra để giành lại tai nghe. Chúng phản ứng lại, đè chặt tôi xuống đất.


Triệu Thiến đứng trên cao thưởng thức sự giãy giụa của tôi, cô ta cười độc địa, đưa chân từ từ giẫm nát tai  nghe điện tử của tôi.


"Đừng!"


"Tôi xin cậu! Đừng giẫm lên nó!"


Tôi trơ mắt nhìn Triệu Thiến giẫm nát tai nghe điện tử của mình, mắt cô ta lóe lên tia đắc ý, cười rất hả hê, nói từng chữ một điều gì đó.


Nhưng tôi không nghe thấy.


4


Tôi bước vào văn phòng với bộ dạng tả tơi, thầy chủ nhiệm nhìn thấy nửa người tôi đầy máu, kinh hãi nhảy dựng lên, chạy vội đến nắm lấy vai tôi.


"Em sao thế?!"


"Ai đã đánh em ra nông nỗi này?!"


Tôi không nghe thấy giọng thầy, tay cầm chặt chiếc tai nghe đã vỡ, vừa mở miệng nói một chữ, đã bật khóc nức nở.


Sắp thi đại học rồi, tai nghe của tôi hỏng thì sẽ không nghe được gì, thay một cái máy trợ thính điện tử mới ít nhất cũng mười mấy vạn, tôi không thể để mẹ, người đang chật vật gồng gánh cuộc sống, đi vay mượn số tiền này được.


Thầy chủ nhiệm không ngừng hỏi, tôi không nghe thấy thầy nói gì, chỉ có thể lặp đi lặp lại.


"Triệu Thiến đã giẫm nát máy trợ thính của em."


5


Văn phòng đã tụ tập rất nhiều người, nhóm người của Triệu Thiến, giáo viên chủ nhiệm của họ, và cả giáo viên các môn khác.


Thầy chủ nhiệm đỡ tôi, chỉ vào khuôn mặt sưng đỏ của tôi, tức giận mắng Triệu Thiến.


"Tuổi còn nhỏ mà đã độc ác như vậy! Em ấy là người khiếm thính, tại sao em lại bắt nạt em ấy!"


"Em có biết một cái tai nghe trợ thính bao nhiêu tiền không? Em ấy không nghe được thì làm sao lên lớp!"


"Kỳ thi đại học thì sao! Bản thân mình đã là đồ lười học rồi thì đừng kéo người khác xuống nước!"


Chủ nhiệm của Triệu Thiến giảng hòa: "Thầy Lưu, thầy bình tĩnh đã, chúng ta cứ hỏi rõ sự việc trước."


Triệu Thiến khoanh tay, vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Thầy Lưu, thầy chụp mũ cũng phải có bằng chứng chứ. Cô ta nói là tôi đánh thì là tôi đánh à? Ai thấy?"


Mấy đứa côn đồ kia cũng vẻ mặt dửng dưng, dường như chắc mẩm rằng thầy chủ nhiệm không làm gì được chúng.


Thầy Lưu mặt sa sầm: "Lát nữa tôi sẽ cho người đi kiểm tra camera."


Triệu Thiến đắc ý nhếch mép: "Hành lang đó không có camera."


Thầy chủ nhiệm phản đòn: "Chúng tôi còn chưa nói là hành lang, sao em biết bạn ấy bị đánh ở hành lang."


"Không phải em làm thì ai tin?!"


Triệu Thiến có chút hoảng hốt, nhưng rồi lại quả quyết nói: "Dù sao cũng không liên quan đến tôi, là các người cứ đổ lên đầu tôi!"


"Dù sao thì học sinh cá biệt cũng không được coi là người’ đúng không ạ?"


Mặc dù tôi không nghe thấy gì, nhưng thầy chủ nhiệm nói một câu lại bị Triệu Thiến chặn họng một câu, tôi cũng đoán được là cô ta không thừa nhận.


Tôi kéo áo thầy chủ nhiệm, chỉ vào bộ đồng phục trên người mình nói: "Thưa thầy, những vết giày này đều là do họ đá, chỉ cần so sánh với giày của họ là biết."


Mọi người đều nhìn sang, mấy đứa côn đồ hoảng sợ, không tự nhiên mà rụt chân lại.


Sắc mặt Triệu Thiến cũng rất tệ, cô ta nhìn tôi một cách độc địa.


Đúng lúc này, thầy hiệu phó đến.


Thầy hiệu phó là một người đàn ông trung niên bụng phệ, mặt bóng dầu. Thầy vừa đến, sắc mặt của các giáo viên liền có chút kỳ lạ.


Thầy không hỏi nguyên do, đã bảo Triệu Thiến về lớp trước.


Thầy chủ nhiệm chỉ vào tôi, tức giận tranh cãi lớn tiếng với thầy ấy. Thầy ấy cười hề hề giảng hòa: "Học sinh ở tuổi này hay có chút xô xát, chúng ta cứ từ từ điều tra không vội, để các em về lớp học trước đã. Mọi người cũng đi dạy đi."


Tôi nhìn bờ vai của thầy chủ nhiệm bất lực buông thõng, các giáo viên xung quanh đều nhìn tôi với ánh mắt thương hại.


Lòng tôi chùng xuống, trước đây nghe nói Triệu Thiến có ô dù trong trường, xem ra là thật.


6


Thầy chủ nhiệm đưa tôi đến phòng y tế, thầy chụp lại càng nhiều bằng chứng trên người tôi càng tốt. Sau đó, thầy nhờ y tá xử lý vết thương cho tôi, rồi đưa tôi về lớp.


Trước khi đi, thầy siết chặt vai tôi, tôi cảm nhận được sự động viên thầm lặng của thầy.


Rất nhiều bạn học vây quanh hỏi thăm tôi, tôi chỉ có thể nhìn miệng họ liên tục đóng mở, nhưng không nghe được một chữ.


Trương Hâm chặn trước mặt họ: "Cậu ấy bị đám rác rưởi của Triệu Thiến đánh, còn làm rơi mất máy trợ thính, không nghe thấy mọi người nói gì đâu."


Có người hỏi Trương Hâm: "Sao cậu biết?"


Trương Hâm ngập ngừng một chút rồi nói: "Thì tớ hóng hớt giỏi mà!"


Các bạn học tản đi, Lục Minh ngập ngừng bước tới, anh ta nhìn vết thương trên mặt tôi, mắt đầy vẻ áy náy: "Xin lỗi, tớ không nên lấy vở của cậu. Tớ thật sự không biết cô ấy sẽ nhìn thấy."


Hôm qua Lục Minh bị kích động, muốn học hành nghiêm túc nên đã trộm vở của tôi. Triệu Thiến hẹn anh ta, anh ta không đi, cô ta liền giật lấy cuốn vở anh ta đang chép, rồi phát hiện ra dòng chữ ở phía sau.


Bây giờ tôi rất ghê tởm Lục Minh, nếu không phải anh ta trộm vở của tôi, tôi cũng sẽ không gặp phải tai bay vạ gió này.


Hai người họ yêu nhau, tại sao lại liên lụy đến người qua đường vô tội?


Trương Hâm đưa tay xoay mặt tôi về phía bàn, cậu ấy chỉ vào tờ đề là tôi hiểu ý.


"Bạn cùng bàn, làm bài tập của cậu đi."


Cậu ấy đứng dậy chắn giữa tôi và Lục Minh, hai người lặng lẽ đối đầu, không khí căng thẳng đến mức suýt đánh nhau.


Mãi cho đến khi chuông vào lớp reo, Lục Minh vẫn không thể vượt qua Trương Hâm để nói chuyện với tôi.


Thầy hiệu phó miệng nói sẽ điều tra, tôi đợi đến tan học, ban giám hiệu vẫn không cho tôi một kết quả nào.


Triệu Thiến vẫn yên ổn đi học như thường.


Trương Hâm chuyền cho tôi một mẩu giấy, cậu ấy hỏi tôi định làm thế nào?


Tôi quả quyết nói với cậu .


"Tớ sẽ báo cảnh sát."


Trương Hâm cười híp cả mắt, mái tóc xoăn của cậu ấy trông rất vui mắt. Cậu ấy viết lên mẩu giấy:


"Cậu cứ việc báo cảnh sát, tớ sẽ không để cậu phải chịu thiệt đâu."


7


Sáng hôm sau vào giờ tự học, Lục Minh đi đến trước chỗ ngồi của tôi, cầm một tờ giấy A4 lớn, vẻ mặt giận dữ liên tục la mắng: "Tao chưa bao giờ thích mày! Mày đừng có vu oan cho Triệu Thiến! Mày làm thế này thật đáng ghê tởm!"


Tôi không hiểu tại sao anh ta lại có gan nói ra những lời như vậy, hôm qua mọi người đều thấy anh ta áy náy xin lỗi tôi, hôm nay lại quay ngoắt 180 độ vu khống tôi!


Thật đáng ghê tởm!


Dựa vào đâu mà người hiền lành, an phận lại phải bị bắt nạt?!


Trương Hâm từ bên cạnh tôi lao ra, xô Lục Minh ngã xuống bàn học, hai người loạng choạng ngã dúi dụi vào nhau.


Các bạn học xung quanh tản ra, nhường chỗ cho hai người, có người còn cổ vũ cho Trương Hâm.


Không ngờ Trương Hâm, cậu bạn tóc xoăn mắt híp này lại khỏe đến vậy, lật một cái đã đè chặt Lục Minh xuống dưới.


Cậu ấy giơ cao nắm đấm định hạ xuống, tôi vội vàng ngăn lại: "Cậu đừng đánh cậu ta!"


Sắc mặt Trương Hâm lập tức có chút khó coi, Lục Minh có chút đắc ý khiêu khích cậu ấy.


Tôi vội giải thích: "Cậu đánh cậu ta sẽ bị phạt, không đáng."


Trương Hâm cười, đẩy Lục Minh một cái rồi đứng dậy.


Lục Minh mặt tái mét nhìn chúng tôi, tôi nhìn xuống anh ta từ trên cao: "Tôi đã báo cảnh sát rồi, là tôi vu khống các người, hay là các người vu khống ngược lại, cứ để cảnh sát phán xét."


Mắt Lục Minh lóe lên một tia chột dạ, có lẽ anh ta cũng không hoàn toàn tin lời Triệu Thiến.


Thầy chủ nhiệm vừa lúc này bước vào, thầy thấy Lục Minh ngã trên đất cũng coi như không thấy, bảo mọi người về chỗ, bắt đầu giờ đọc buổi sáng.


Cảnh sát cuối cùng cũng đến vào giờ thể dục giữa giờ.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo