Mười Năm Gặp Lại Anh - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

1


Sau hai năm làm "cư dân" cố định ở Vong Xuyên, cuối cùng Diêm Vương cũng không chịu nổi sự ph iền ph ức của tôi nữa, bèn ban cho tôi một cơ hội để hoàn thành tâm nguyện cuối cùng, cho phép tôi quay trở lại trần thế.


Khi mở mắt ra lần nữa, tôi thấy mình đang đứng giữa một ga tàu điện ngầm đông đúc. 


Trên những tấm biển quảng cáo khổng lồ và màn hình điện tử, hình ảnh của tập đoàn Phó Thị phủ sóng khắp nơi. 


Tôi vô thức đưa tay lên, vuốt ve gương mặt quen thuộc đến nao lòng ấy, nước mắt cứ thế không kìm được mà tuôn rơi.


Gần đó có mấy cô nữ sinh đang cầm điện thoại chụp lia lịa từ đủ mọi góc độ. 


Một cô gái tóc dài trong số đó say mê thốt lên: "Quảng cáo lần này của Phó Xuyến đúng là đẹp trai ch ết người, đá bay cả một dàn tiểu th ịt tươi trong giới giải trí! Chẳng trách công ty cứ để một vị tổng giám đốc đi đóng quảng cáo, đẹp trai thế này mà không đóng quảng cáo thì đúng là quá ph í ph ạm."


"Chỉ số IQ cao, học vấn uyên bác, ngoại hình xuất chúng, lại chẳng có bất kỳ scandal t ình á i nào, đúng là mẫu chồng trong mơ của em mà~"


"Bà dám nghĩ à? Một cực phẩm như thế mới có hai mươi lăm tuổi thôi đấy, ôi m ẹ ơi!"


Cô gái tóc ngắn đang chụp ảnh bĩu môi: "Tiếc là kết hôn rồi, lại còn kết hôn sớm nữa chứ."


Cô gái tóc dài thờ ơ đáp: "Bà nói cái cô vợ đ oản m ệnh của anh ấy à? Ch ết bao lâu rồi còn gì. Có sao đâu, chẳng lẽ một người trẻ tuổi tài cao như anh ấy lại phải th ủ t iết vì một người đã kh uất mãi sao?"


"Cô nói đúng lắm." Tôi không kìm được mà lên tiếng phụ họa.


Câu nói của tôi khiến cô gái giật mình. 


Cô ấy liếc mắt nhìn tôi đầy kh inh th ường và b ất m ãn: "Cô là ai vậy?"


Tôi đưa tay lau vội những giọt nước mắt và khẽ lẩm bẩm: "Tôi ư? Tôi là vợ của Phó Xuyến..."


Mấy cô gái nghe vậy liền cười phá lên, ch ế nh ạo tôi: "Xem ra Phó Xuyến lại làm thêm một người nữa ph át đ iên rồi."


"Chị gái này, làm ơn đi t iểu rồi soi lại mình đi."


Nói rồi, bọn họ coi tôi như một kẻ đ iên, vừa c ười c ợt vừa vui vẻ bỏ đi.


2


Nhờ lời nhắc nhở của họ, tôi mới sực tỉnh. 


Tôi vội vàng chạy vào nhà vệ sinh soi gương, ngay khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trong đó, lòng tôi đã nguội lạnh đi một nửa.


Đó là một khuôn mặt bình thường đến mức ném vào đám đông cũng chẳng thể tìm ra, có thể nói là một vẻ ngoài tầm thường đến cực điểm.


Trong lòng tôi dấy lên một cảm giác khó chịu. 


Ít nhất ở kiếp trước, tôi cũng sở hữu một gương mặt xinh đẹp. 


Chính vì vậy, khi tôi vừa chuyển đến nhà Phó Xuyến, lúc đó anh bị g ãy một chân và tính tình cực kỳ t ồi t ệ, ai đến gần cũng bị anh h ung h ăng đ uổi đi. 


Vậy mà tôi ỷ mình có chút nhan sắc, đã kéo theo chiếc vali nhỏ, cứ thế ng ang ng ược xông vào cuộc sống của anh.


Mấy ngày đầu, anh thậm chí còn không cho tôi vào cửa.  


Tôi đành ôm đầu gối, cuộn mình trong túi ngủ ngay trước cửa nhà anh suốt mấy ngày liền. 


Đến tối ngày thứ ba, nhiệt độ đột ngột giảm mạnh, tôi ở bên ngoài h ắt hơi liên tục đến mười mấy cái.


Cánh cửa đột nhiên mở ra. 


Tôi đang dựa vào cửa nên mất đà ngã ngửa ra sau, nhưng may mắn được một đôi cánh tay vững vàng đỡ lấy. 


Ngay sau đó, anh lại gh ét bỏ đẩy tôi ra, rồi tự mình lăn xe vào trong nhà.


Dù vậy, nhìn vào vẻ mặt gượng gạo của anh, tôi biết anh đã mềm lòng rồi.


3


Phó Xuyến của lúc đó chưa bao giờ chịu nổi khi tôi làm nũng.


Năm ba đại học, tôi tìm đến một thầy th uốc Đông y. 


Để tiết kiệm tiền và để chân anh ấy mau lành, tôi tự học châm cứu, ch âm vào chân mình đến nỗi không còn chỗ nào lành lặn.


Sau này khi anh phát hiện ra, vành mắt anh đỏ hoe, nhưng cũng giận tôi vô cùng. 


Tôi chỉ cần ôm lấy cánh tay anh làm nũng một cái là bao nhiêu giận dữ trong anh đều tan biến. 


Rồi anh ấy với vẻ mặt đẹp trai lạnh lùng véo má tôi, giọng điệu vẫn hung dữ vô cùng: "Lần sau thử tự châm mình nữa xem?"


Nhưng bây giờ, với khuôn mặt này trong gương, tôi thử làm một biểu cảm nũng nịu... và rồi chìm vào im lặng.


Nếu tôi mang bộ dạng này chạy đến tìm Phó Xuyến, rồi nói với anh rằng tôi chính là cô vợ b ạc m ệnh đã ch ết sớm của anh thì e rằng Phó Xuyến sẽ bị tôi d ọa cho đến mức phải gọi cảnh sát m ất.


Nhưng mà tôi nhớ anh quá.


Thực sự rất muốn được gặp anh.


4


Điện thoại bỗng rung lên. 


Tôi nhận được cuộc gọi từ một người phụ nữ xa lạ: "Alo, Tiểu Hà đấy à? Sao thế, không phải đã hẹn chiều nay đi phỏng vấn sao? Sao giờ này còn chưa đến?"


Tôi không khỏi ngạc nhiên: "Phỏng... phỏng vấn ạ?"


Đối phương "chậc" một tiếng tỏ vẻ khó chịu: "Cô bị ngốc à? Chuyện quan trọng như vậy mà cũng quên được sao? Đây là nhà tổng giám đốc tập đoàn Phó Thị tuyển người giúp việc đấy, tìm đâu ra công việc tốt thế này nữa!"


"Phó Xuyến?" Suýt chút nữa thì tôi đã hét lên.


Dường như có người khác đang nói chuyện bên cạnh, người phụ nữ lại thúc giục tôi một lần nữa: "Nhanh lên đi, chỉ còn một tiếng nữa thôi, địa chỉ đã gửi cho cô rồi mà."


Sau khi cúp điện thoại, tôi vội tìm tin nhắn có chứa địa chỉ rồi tức tốc bắt tàu điện ngầm đi đến đó.


Địa chỉ rất xa. 


Sau khi xuống tàu điện ngầm, tôi lại phải bắt xe buýt đến một trạm gần nhất, rồi đi bộ thêm nửa tiếng nữa thì mới tới nơi. 


Lúc này cả người tôi đã ướt đẫm mồ hôi, gần đến nơi lại gặp một trận mưa nhỏ khiến bộ dạng của tôi trông vô cùng thảm hại.


Sau khi do dự một lúc, cuối cùng tôi cũng lấy hết can đảm nhấn chuông cửa.


Cánh cửa nhanh chóng được mở ra. Một khuôn mặt phụ nữ trẻ trung xuất hiện, và cô ấy vẫn đang mặc đồ ở nhà. 


Thấy vậy, tôi chợt sững người, một cảm giác đau nhói mơ hồ lập tức truyền đến từ sâu thẳm trái tim.


5


Người phụ nữ nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới: "Là người giúp việc đến phỏng vấn à?"


Tôi gật đầu.


Cô ấy vừa đi vào trong vừa dặn dò tôi vài điều: "Cô giúp việc trước đây của nhà Phó tổng đã nghỉ việc rồi. Việc nhà cũng không nhiều lắm, Phó tổng ít khi ăn cơm ở nhà, bình thường cô chỉ cần giúp dọn dẹp vệ sinh là được."


"À, Phó tổng ngủ không ngon, nên bình thường nhớ giữ yên tĩnh."


"Trên lầu hai có một căn phòng bị khóa không được phép vào, nhớ kỹ nhé. Đừng có táy máy tay chân, đồ trong phòng đều rất đắt tiền, làm hỏng cô cũng không đền nổi đâu."


Cô ấy vừa dẫn tôi lên lầu tham quan và vừa không quên đưa mắt đánh giá tôi: "Phòng của giúp việc là căn phòng cuối cùng ở hành lang tầng hai. Cô trông còn trẻ lắm, tôi thấy học vấn của cô cũng khá cao, sao lại nghĩ đến chuyện đi làm giúp việc thế?"


Tôi đang định bịa ra một lý do để trả lời thì cô ấy lại cười khẩy một tiếng: "Nhưng những cô gái như cô tôi cũng đã thấy nhiều rồi. Dù sao Phó tổng ưu tú như vậy, nhưng một số suy nghĩ không nên có thì tốt nhất vẫn nên giấu đi. Ánh mắt của Phó tổng cao lắm."


Những lời cô ấy nói sau đó tôi gần như không nghe rõ nữa. 


Ánh mắt tôi chỉ dán chặt về phía phòng ngủ chính không chớp.


Bây giờ A Xuyến... đang nghỉ ngơi sao?


6


Người phụ nữ liếc nhìn đồng hồ, dường như là đang có ý nhắc nhở tôi: "Phó tổng không có ở nhà, anh ấy đi công tác nước ngoài rồi, có lẽ sáng mai mới về."


"Sáng mai cô chỉ cần chuẩn bị quần áo để thay và một bữa sáng đơn giản cho Phó tổng là được."


Tôi ngây người gật đầu.


Sau đó cô ấy đi vào phòng khách, thay một bộ đồ công sở rồi nhanh chóng rời đi. 


Trong căn biệt thự họ Phó này, ngoài tôi ra chỉ còn một tài xế và một người làm vườn. 


Tài xế Lý già chào hỏi tôi vài câu, tôi không kìm được bèn hỏi: "Bác ơi, vị vừa rồi là ai vậy ạ?"


Bác Lý đáp: "Cháu nói cô Trần An Na à? Đó là thư ký của Phó tổng, mọi việc lớn nhỏ trong công ty và cả trong cuộc sống của cậu chủ đều do cô ấy giúp xử lý."


"Cảm giác như Phó tổng khá thích cô Trần đó."


Một vị chua chát nhanh chóng lan tỏa trong lòng. 


Tôi trước nay vẫn luôn hiểu đạo lý "người đi trà nguội" và cũng chưa bao giờ cầu mong Phó Xuyến sẽ vì tôi mà ở vậy đến trăm tuổi.


Thế nhưng, khi thật sự biết bên cạnh anh đã xuất hiện một người phụ nữ mới, trái tim tôi vẫn đau đến thắt lại.


Khi bác Lý dẫn tôi đi dạo trong vườn hoa, một cái bóng đen khổng lồ đột nhiên lao ra từ bên cạnh, trực tiếp quật ngã tôi xuống đất rồi điên cuồng liếm lên mặt tôi, đợi cho đến khi tôi nhìn rõ sinh vật trong lòng mình.


"Đậu... Đậu Đậu?"


Năm đó khi tôi nhặt được Đậu Đậu nó vẫn chỉ là một chú chó con nhỏ xíu nằm gọn trong lòng bàn tay. 


Phó Xuyến vốn không thích mèo chó nên khi tôi lén lút ôm Đậu Đậu về nhà đã bị anh bắt quả tang.


 Lúc đó chân anh đã khá hơn một chút, bắt đầu có thể chống nạng đi lại được. Thấy Đậu Đậu trong tay tôi, hai hàng lông mày của anh lập tức cau lại gần như có thể kẹp chết một con muỗi.


"Chúng ta cùng nuôi nó nhé?" Tôi quấn lấy anh và không ngừng lẩm bẩm bên tai anh: "Anh xem nó đáng yêu biết bao."


"Nuôi chó rất tốt, biết đâu sau này, một ngày nào đó em không còn nữa thì nó vẫn có thể ở bên cạnh anh."


Thế nhưng sau khi nghe xong câu đó anh lại đột nhiên nổi trận lôi đình: "Tuổi thọ của chó được bao lâu chứ? Ôn Tri Hạ, em đang nói linh tinh gì đấy? Rốt cuộc em có hiểu thế nào là tránh điềm gở không hả?"


Khoảng thời gian đó, tâm trạng tôi cũng không tốt lắm. bố mẹ ra sức ép tôi chia tay Phó Xuyến, thậm chí còn giới thiệu cho tôi những đối tượng xem mắt khác. 


Tuần trước khi về nhà một chuyến, mẹ lập tức kéo tôi lại và không ngừng khuyên nhủ: "Hạ Hạ, dù thằng bé Phó Xuyến là người thật thà, nhưng điều kiện của nó thật sự quá tệ. Nó lại là con riêng, không được gia đình công nhận, mẹ nó cũng mất sớm, chân lại còn bị tật. Con thật sự định đi làm từ thiện giúp người nghèo à? Những câu chuyện về kẻ bạc tình trên đời này còn ít sao?"


Tôi chỉ nói với họ một câu: Phó Xuyến không phải loại người đó.


Khi còn nhỏ, điều kiện gia đình anh vốn rất tốt, chỉ là sau này xui rủi nên mới dẫn đến sa sút mà thôi. 


Anh cũng tuyệt đối không phải là loại người bạc bẽo. 


Không phải ai sinh ra cũng ở vạch đích, và những người có xuất thân nghèo khó nhưng lại mang trong mình chí tiến thủ, bọn họ cần thời gian để trưởng thành.


Vì vậy, khi Phó Xuyến nổi giận với tôi, nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi. 


Tôi ôm Đậu Đậu chạy ra khỏi căn hộ, rồi vô sỉ ngồi xổm trong vườn hoa nhỏ dưới lầu, cứ thế mà khóc nức nở.


Nửa tiếng sau, khi tôi đang tức giận vì Phó Xuyến mãi không xuống tìm mình, tôi bèn đứng dậy rụt rè nhìn về phía cầu thang. 


Một bóng người cao lớn bỗng xuất hiện ngay sau lưng tôi. 


Quần của Phó Xuyến dính đầy bùn đất, cánh tay cũng bị trầy da, rõ ràng là đã bị ngã. Anh nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt đen thẳm, cuối cùng đưa tay ôm chầm lấy tôi, rồi xoa đầu tôi dỗ dành: "Ngoan, đừng giận nữa."


"Là anh đã to tiếng với em."


"Anh sai rồi."


"Em muốn nuôi gì cũng được, anh không có ý kiến."


Hóa ra, ngay khi tôi chạy ra khỏi cửa, anh đã vội vàng đuổi theo. 


Tôi thì chạy nhanh, còn anh lại phải chống nạng, hấp tấp đuổi theo đến tận cổng khu dân cư, thậm chí là còn bị ngã ở bên ngoài.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo