Mười Năm Gặp Lại Anh - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Và từ ngày đó, Đậu Đậu chính thức trở thành một thành viên trong gia đình chúng tôi.


Chỉ là đã lâu không gặp, Đậu Đậu của tôi nay đã thành một chú chó già rồi.


Bác Lý giật mình hoảng hốt, sau đó vội vàng kéo Đậu Đậu sang một bên: "Xin lỗi, xin lỗi, không dọa cô sợ chứ? Con chó này bình thường hung dữ lắm, hễ có người lạ đến nhà là nó sủa ầm lên. Ấy, hôm nay lạ thật, không hiểu sao lại thân thiết với cô như vậy."


Tôi đứng dậy khỏi mặt đất rồi cúi đầu nhìn Đậu Đậu.


Đôi mắt ướt át của nó nhìn tôi không chớp, miệng thở hổn hển, thỉnh thoảng thân mình còn run lên mấy cái. 


Tôi suýt chút nữa thì đã bật khóc, sau đó liền vội vàng quay mặt đi: "Có lẽ là do nhà cháu cũng nuôi chó nên trên người cháu có mùi thú cưng."


Bác Lý gật đầu: "Vậy thì tốt quá, mấy cô giúp việc trước đây đều không dám cho nó ăn, cứ sợ nó hung dữ lắm."


Bác Lý có việc nên đã rời đi. 


Tôi nhân lúc không có ai liền xông về phía Đậu Đậu đang bị buộc cạnh chuồng, ôm chầm lấy nó, nước mắt nước mũi không ngừng rơi xuống giàn giụa. 


Đậu Đậu cũng hú lên, đó là lần đầu tiên tôi nghe thấy tiếng khóc thảm thương đến vậy từ một chú chó.


Đang lúc tôi khóc không ngừng, một giọng nam quen thuộc và trầm thấp bỗng vang lên từ phía sau:


"Cô là ai?"


8


Giọng nói này, so với hai năm trước, đã trầm ổn và trưởng thành hơn mấy phần.


Nghe thấy giọng của Phó Xuyến, tôi sợ đến cứng đờ người, đứng yên không dám nhúc nhích, và đầu óc cũng bất giác trở nên trống rỗng. 


Đậu Đậu ngoan ngoãn gác cằm lên đùi tôi và hé mắt nhìn Phó Xuyến đang đứng sau lưng.


"Quay người lại." Giọng nói của người đàn ông mang theo một áp lực vô hình.


Tôi không dám cử động. Tôi vẫn chưa nghĩ ra cách để đối mặt với anh.


"Đậu Đậu, lại đây." Có lẽ vì sợ một người lạ như tôi sẽ làm hại Đậu Đậu nên Phó Xuyến cất tiếng gọi nó, giọng điệu của anh khi gọi nó nghe có vẻ dịu dàng hơn hẳn so với khi hỏi tôi.


Nhưng Đậu Đậu vẫn bất động, nó cứ không ngừng vùi đầu vào lòng tôi.


Sự kiên nhẫn của Phó Xuyến có lẽ đã cạn kiệt. Anh có chút sốt ruột nói: "Tôi hỏi cô lần cuối cùng, cô là ai, tại sao lại xuất hiện trong nhà tôi?"


Thật là hung dữ mà.


Bác Lý vội vàng chạy tới giải vây cho tôi: "Phó tổng, Phó tổng, đây là cô giúp việc mới đến tên Hà Bình."


Lúc này, tôi mới từ từ quay người lại, nhưng suốt quá trình đều cúi gằm mặt không dám nhìn thẳng vào anh.


"Ừm." Phó Xuyến lúc này mới thả lỏng cảnh giác. 


Nhưng khi thấy Đậu Đậu thân thiết với tôi như vậy, anh lại khẽ nhíu mày.


Bác Lý lại giúp giải thích: "Ở nhà cô ấy cũng nuôi chó, chắc Đậu Đậu ngửi thấy mùi quen nên mới vậy. Đậu Đậu không hung dữ với cô ấy cũng là chuyện tốt."


Tôi nhẹ nhàng vỗ vào mông Đậu Đậu. Bấy giờ nó mới chịu cụp đầu lại, rồi mang theo dáng vẻ không tình nguyện đi đến bên cạnh Phó Xuyến. 


Anh cúi người vuốt ve đầu nó: "Con chó vô lương tâm này, nhanh vậy đã không thân với bố nữa rồi à?"


Anh nói chuyện với Đậu Đậu thật dịu dàng, giống hệt như cách anh dỗ dành tôi ngày xưa.


Ngày ấy khi chúng tôi không có tiền, phải thuê một căn hộ cũ kỹ dưới tầng hầm, đến tối lạnh đến nỗi ống nước cũng đóng băng. 


Thậm chí chúng tôi còn không đủ tiền trả phí sưởi ấm, đêm đến chỉ có thể mặc nguyên quần áo chui vào chăn. 


Đậu Đậu sẽ ngủ dưới chân sưởi ấm cho chúng tôi, còn Phó Xuyến thì đặt tay tôi vào lồng ngực anh.


Tôi cứ thế đếm nhịp tim và hơi thở của anh, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. 


Đêm xuống, tôi bị nóng nên trở mình, còn anh thì vẫn ôm chặt lấy tôi. 


Trong cơn mơ màng, tôi cảm thấy anh đặt một nụ hôn lên cổ tôi và thì thầm:


"Hạ Hạ, sau này anh nhất định sẽ cho em một cuộc sống tốt đẹp, ở trong một ngôi nhà thật lớn, mỗi ngày đều ăn mặc thật xinh đẹp.”  


Tôi tin anh.


Vẫn luôn tin anh.


9


Thế nhưng, khi Phó Xuyến nỗ lực làm việc, kiếm được khoản tiền lớn đầu tiên.  


Anh đã nắm tay tôi, đưa tôi đến một khu chung cư đẹp đẽ vừa mới xây xong. Anh đặt chìa khóa vào tay tôi, rồi đẩy cửa ra.


Anh bế bổng tôi lên, ôm tôi xoay vòng vòng trong căn nhà mới, rồi nghiêm túc hôn tôi và nói: "Hạ Hạ, chúng ta có nhà rồi."


Tôi vùi đầu vào lòng anh, nước mắt không ngừng tuôn rơi như mưa.


Anh không hề biết tôi vừa từ bệnh viện trở về. 


Cầm trên tay kết quả chẩn đoán.  


Tôi mắc ung thư.


Sau khi phát bệnh, tôi luôn cố gắng hợp tác điều trị, uống thuốc đúng giờ, nhưng kết quả chẳng hề khả quan.


May mắn đã không mỉm cười với tôi.


Tôi chỉ còn chưa đầy một tháng để sống. 


Tôi không muốn chết, tôi muốn được sống. 


Tương lai của tôi và A Xuyến chỉ vừa mới bắt đầu thôi mà, sao có thể kết thúc như thế này được chứ?


Ngày Phó Xuyến phát hiện ra tờ giấy chẩn đoán bệnh của tôi trong tủ, tôi thấy anh sững người một hồi lâu. 


Sau đó anh lẳng lặng đi ra ban công hút thuốc. 


Rất lâu sau đó, tôi thấy anh dựa vào tường, ôm mặt khóc không thành tiếng, khóc đến mức toàn thân cũng trở nên run rẩy.


Sau khi đã cố gắng sắp xếp lại cảm xúc, anh trở lại bên giường, ngồi xổm xuống trước mặt tôi, nắm lấy tay tôi mà hôn tới hôn lui làm cho mu bàn tay tôi ướt đẫm.


"Hạ Hạ." Anh nghĩ tôi đã ngủ.


“Đừng sợ."


“Dù có chết, trên đường Hoàng Tuyền cũng có anh đi cùng em.”  


Tôi vội vàng đưa tay bịt chặt miệng anh lại: "Phó Xuyến." 


Tôi thề độc: "Nếu anh dám làm chuyện dại dột vì em, cho dù em có chết cũng sẽ không tha thứ cho anh. Kiếp sau em cũng tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không đợi anh nữa."


Tôi chỉ tay vào Đậu Đậu đang nằm trên tấm thảm cạnh giường: "Anh còn có Đậu Đậu mà. Nếu anh cũng chết thì Đậu Đậu sẽ không còn bố mẹ nữa. Nó đã lớn tuổi như vậy rồi, nhỡ bị kẻ xấu bắt đi bán thì sao?"


Tôi đã ép anh cũng phải thề độc. 


Đó là lần đầu tiên tôi thấy một người đàn ông trưởng thành như anh lại có thể quỳ trên đất khóc lóc một cách bất lực và đau buồn đến thế.


10


Nước mắt tôi lại sắp tuôn trào. 


Ngay khi tôi vừa định lên tiếng muốn nói với anh điều gì đó thì cô Trần An Na lại bỗng dưng xuất hiện.


Cô ấy cầm một chồng tài liệu đi tới, rồi báo cáo một số tình hình công việc cho anh. 


Phó Xuyến yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại cúi đầu trêu đùa Đậu Đậu. 


Thấy tôi vẫn còn đứng cạnh đó, Trần An Na liền lên tiếng.


"Phó tổng về nhà sớm là chuyện thường xuyên thay đổi, cô cũng đừng đứng đây nữa, đi chuẩn bị bữa tối đi."


"À, lưu ý..."


Tôi theo bản năng nói tiếp: "Ít dầu ít muối, không ăn rau mùi, dị ứng dâu tây và trứng gà, đúng không ạ?"


Ngay khi tôi vừa dứt lời, bầu không khí lập tức im bặt. 


Cả Trần An Na và Phó Xuyến đều đồng loạt nhìn về phía tôi, đặc biệt là Phó Xuyến. Ánh mắt anh nhìn tôi có chút gì đó thay đổi.


Tôi vội vàng chữa lời: "Ồ, người giới thiệu công việc đã cho tôi xem tài liệu rồi ạ, tôi đã thuộc hết rồi."


Trần An Na lại tỏ vẻ không tin: "Hai ngày nữa sẽ có cô giúp việc chuyên nấu ăn đến làm, cô học thuộc những thứ này để làm gì?"


11


Cảm thấy hoảng hốt trước ánh mắt đầy ẩn ý của Phó Xuyến, tôi vội vàng giải thích: "À, công ty yêu cầu khá nghiêm ngặt ạ, dù chỉ là người thay thế trong hai ngày cũng phải thuộc làu những thứ này."


Dường như Trần An Na còn muốn nói gì đó, nhưng Phó Xuyến đã lên tiếng, có vẻ là anh không muốn tiếp tục chủ đề này nữa: "Lấy bảng quy trình cuộc họp công ty ngày mai ra xem."


Trần An Na đành phải chuyển hướng mục tiêu khỏi tôi: "Vâng, để tôi đi lấy ở trong xe."


Chẳng hiểu sao tôi có cảm giác cô Trần này mang một ác cảm rất lớn đối với tôi.


Sau đó tôi vội vào bếp chuẩn bị bữa tối. 


Thực ra tôi nấu ăn không giỏi cho lắm. 


Ở bên Phó Xuyến bao nhiêu năm như vậy, tôi vẫn không tài nào học được cách nấu nướng. 


Bình thường anh vừa phải bận rộn với công việc và học hành, đến bữa lại phải tranh thủ thời gian để nấu cho tôi ăn.


Có một lần tôi thấy anh mệt đến nỗi mí mắt cũng không mở ra nổi. Tôi bảo anh vào phòng nằm nghỉ một lát, kết quả là tôi vẫn làm cháy nồi cơm. 


Đang lúc tôi lo lắng không biết phải làm sao thì Phó Xuyến đã tỉnh dậy từ lúc nào không hay, anh khoanh tay dựa vào khung cửa, lười biếng nhìn tôi và còn nở một nụ cười đầy cưng chiều. 


Thấy vẻ mặt bối rối của tôi, anh lập tức đi tới, sau đó là cho vài tép tỏi và cắm vài cọng hành lá vào nồi cơm.


"Thế là được rồi à?"


Anh cong môi, không trực tiếp trả lời mà chỉ nghiêng đầu, bắt lấy môi tôi, thong thả hôn một cách say đắm.


12


Hừm... cơm lại hơi cháy rồi.


Tôi nhân lúc không ai để ý vội vàng luống cuống cho ít hành tỏi vào. 


Một lát sau, quả nhiên cơm không còn mùi khê nữa.


Tôi bày biện thức ăn ra bàn. 


Trần An Na vừa nhìn thấy những món ăn trên bàn thì hai mắt suýt chút nữa đã lồi ra ngoài.


"Chỉ có thế này thôi ư? Cô chỉ cho Phó tổng ăn khoai tây xào, thịt rang, và đậu phụ Tứ Xuyên thôi sao?"


Tôi cũng ngây người. 


Mấy món này thì sao chứ? 


Đây đã là những món tủ của tôi rồi đấy. 


Sao nào, làm tổng giám đốc thì không được ăn cơm nhà nữa à? 


Chẳng lẽ ngày nào cũng phải ăn tôm hùm bào ngư hay sao?


Trần An Na trợn mắt: "Sao mà nhiều dầu thế, lại còn tầm thường nữa. Thôi được rồi, để tôi gọi điện giục cô giúp việc nấu ăn đến nhanh lên."


"Không cần." Phó Xuyến đã đi tới rồi ngồi thẳng xuống bàn: "Cơm nhà cũng rất tốt."


Khi nhìn thấy thức ăn trên bàn, anh nếm thử một miếng khoai tây xào rồi bỗng dưng sững người.


13


Có lẽ anh đã bị những sợi khoai tây tôi cắt to hơn cả ngón tay dọa cho sợ. 


Anh đã không động đũa trong một lúc lâu mà chỉ cúi mắt, bất động nhìn chằm chằm vào đĩa khoai tây ấy.


Ngay cả tôi cũng cảm thấy ngại ngùng.


"Phó tổng, tay nghề của tôi còn non kém, thực sự không giỏi nấu ăn, hay là để người khác làm lại..."


Trần An Na thấy Phó Xuyến không nói gì thì liền cầm một đôi đũa nếm thử. 


Cô ta im lặng một chút rồi nói: "Cô không phải là không giỏi, mà là hoàn toàn không biết nấu thì đúng hơn. Mặn thế này, lại còn cho cả ớt nữa, làm sao mà ăn được chứ?"


"Thư ký Trần." Phó Xuyến đột nhiên ngắt lời cằn nhằn của cô ta: "Cô nên tan làm rồi."


Trần An Na còn muốn nói gì đó, nhưng Phó Xuyến đã giơ tay vẫy vẫy ra hiệu đuổi người. Cô ta chỉ tay vào tôi một cái rồi giận dỗi bỏ đi.


"Đừng sợ." Phó Xuyến vẫn không nhìn tôi, anh lại đưa đũa gắp một món khác: "Cô nấu rất ngon, rất hợp khẩu vị của tôi."


Tinh thần tôi liền phấn chấn trở lại: "Vậy tôi có thể tiếp tục nấu ăn cho anh không?"

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo