Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ôn Tri Hạ.
Hóa ra những ngày không có em ở bên cạnh chính là những tháng năm dài đằng đẵng và khó khăn nhất trên thế gian này.
Ngày hôm đó khi trở về nhà, anh lại thấy có một người phụ nữ trong nhà, còn đang ôm Đậu Đậu. Ánh mắt Đậu Đậu nhìn cô ấy thật dịu dàng.
Anh cảm thấy... người phụ nữ này có chút giống vợ anh.
30
Thực ra, vẻ ngoài và vóc dáng của họ hoàn toàn khác nhau.
Nhưng không hiểu sao, trong lòng anh cứ có một cảm giác mãnh liệt rằng người này chính là vợ anh đầu thai chuyển kiếp.
Có điều anh không thể nói ra. Anh sợ sẽ làm cô hoảng sợ, cũng sợ rằng bản thân thực ra là vì quá nhớ cô mà phát điên nên mới có suy nghĩ này.
Cho đến khi người nọ nấu xong bữa cơm đó, cho đến khi người nọ ném chiếc đĩa bay.
Anh mới hoàn toàn xác nhận người nọ chính là Ôn Tri Hạ.
Thế nhưng dường như cô không có ý định nhận anh, thậm chí còn muốn tác hợp anh với một người phụ nữ khác!
Trên đời này làm gì có ai có thói quen sinh hoạt và những hành động nhỏ giống hệt nhau như vậy chứ?
Anh bị làm cho rối trí.
Anh phải nhanh chóng đến Cửu Lĩnh Sơn một chuyến.
Anh muốn hỏi đại sư có phải Ôn Tri Hạ đã thật sự trở về rồi không.
Nếu đúng vậy thì anh phải nhanh chóng hoàn thành tâm nguyện cuối cùng.
Và rồi... và rồi giấu cô đi, không để cô rời xa anh nữa.
31
Đại sư đang bế quan.
Đến ngày thứ ba, anh mới gặp được ngài. Đại sư chỉ nói với anh một câu: "Tựa như cố nhân về."
Vậy là đúng rồi.
Anh quỳ trong chùa dập đầu từng cái một.
Anh vui mừng đến nỗi không biết phải đặt tay chân vào đâu.
Trong núi không có sóng điện thoại. Trên đường xuống núi, anh không cẩn thận trượt chân ngã vào một khe núi, đầu bị va đập, chân cũng bị gãy, rồi bất tỉnh.
Trong cơn mơ màng, anh cảm thấy như có ai đó đang cõng mình.
Người nọ vừa khóc vừa bảo anh phải sống thật tốt.
Anh cũng muốn sống tốt.
Thế nhưng cô không hiểu, anh có thể chống chọi được đến ngày hôm nay, ý nghĩa duy nhất trong cuộc đời anh chính là cô.
Kiếm tiền, mua nhà lớn, tất cả mọi thứ đều là vì cô.
Cô chính là động lực duy nhất để anh tiến về phía trước.
Mà bây giờ anh đã mất đi trái tim của mình.
Làm sao có thể sống tiếp được đây?
32
Sau khi tỉnh dậy trong bệnh viện, anh mới biết được Trần An Na lại dám tự ý sa thải cô.
Anh nổi trận lôi đình, trực tiếp bò dậy khỏi giường nhưng lại ngã sõng soài xuống đất.
Trần An Na sợ đến cứng đờ cả người.
Khi anh được y tá dìu về giường, Trần An Na lập tức rơi nước mắt: "Phó tổng, dù sao tôi cũng đã theo anh hai năm rồi, sao anh có thể vì một người giúp việc mà đối xử với tôi như vậy chứ?"
Anh dửng dưng chỉ tay ra cửa: "Đội ngũ thư ký của tôi không chỉ có mình cô. Những người khác chỉ vì một hợp đồng lớn mà bị chậm trễ lịch trình ở nước ngoài. Gần đây cô có cơ hội ở bên cạnh tôi cũng chỉ vì thư ký Lưu thích cô, nên đã lén lút cầu xin tôi cho cô thêm cơ hội thể hiện mà thôi."
"Nhưng ngày tôi về, tôi phát hiện trong camera giám sát cô đã cố tình thay quần áo trong nhà tôi, còn giấu một chiếc áo lót trong phòng, đúng không? Những thứ này cô làm cho ai xem?"
Anh không chút nể tình mà mỉa mai cô ta, ánh mắt đầy vẻ ghét bỏ: "Cô không bằng một sợi tóc của vợ tôi."
Trần An Na: "Nhưng điều này có liên quan gì đến người giúp việc đó..."
Anh lười giải thích, chỉ một mực chỉ tay ra cửa: "Biến đi. Cô bị sa thải rồi."
33
Anh nóng lòng sai người mang nạng đến rồi trở về nhà.
Anh điên cuồng gọi điện cho cô, nhưng không thể nào liên lạc được.
Anh phái người đi tìm, thậm chí còn chuẩn bị báo cảnh sát.
Nhưng không ai tin người đó chính là người vợ đã mất của anh.
Trong lòng anh đột nhiên dâng lên một linh cảm không lành.
Chẳng lẽ... cô lại biến mất rồi sao?
Phó Xuyến như phát điên đi đi lại lại trong nhà.
Anh nhìn thấy Đậu Đậu cũng đang sốt ruột không yên nên vội gọi người cởi dây xích của nó ra.
Đậu Đậu "vút" một cái lập tức lao ra ngoài.
34
Cuối cùng Đậu Đậu đã tìm thấy cô trong một khu vườn nhỏ gần nhà.
Cũng giống hệt như năm xưa khi họ cãi nhau, cô cũng quay đầu bỏ đi, và kết quả cũng là anh tìm thấy cô trong chính khu vườn nhỏ đó.
Bây giờ cô đang ngồi xổm bên bồn hoa chăm chú xem lũ kiến đánh nhau.
Rõ ràng là một vẻ ngoài hoàn toàn khác biệt, nhưng anh vẫn tin chắc rằng người này chính là Ôn Tri Hạ.
"Hạ... Hạ Hạ."
Cả người Ôn Tri Hạ run lên, theo phản xạ cô liền quay đầu lại, sau đó hai đồng tử lập tức co rút vì kinh ngạc.
Ừm.
Vẫn không khác gì trước đây...
Cái kiểu người mà nhặt được tiền là không thể nào giấu nổi niềm vui trên mặt ấy.
35
Ôn Tri Hạ:
Tôi theo Phó Xuyến về nhà.
Chúng tôi ngồi trong căn phòng anh đã sắp xếp, cùng nhau tựa vào vai nhau, cứ như thể lại được trở về những tháng ngày xưa cũ.
Chúng tôi cùng xem một bộ phim đang chiếu trên máy chiếu, tuy không nói nhiều lời nhưng lại cảm thấy an lòng một cách lạ lùng.
Không biết có phải vì tôi là hồn ma trở về không, mà đến tối tôi hoàn toàn không buồn ngủ.
Phó Xuyến uống thuốc giảm đau và rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Cánh tay anh vẫn ôm chặt lấy tôi, dù đã ngủ rồi nhưng vẫn không chịu buông ra.
Sắp đến ngày thứ bảy rồi. Tôi đã lờ mờ cảm thấy mình sắp phải đi.
Tôi và Phó Xuyến lại cùng nhau ăn xong một bữa cơm nhà, rồi chui vào giường.
Tôi đút thuốc cho anh. Một lát sau, anh đột nhiên hỏi tôi: "Vẫn phải đi sao?"
Tôi gật đầu: "Đúng vậy, đây là những ngày em ăn trộm được mà."
Tôi nép vào ngực anh, rồi còn đưa tay chọc chọc vào má anh: "Anh đấy, nhớ sau này đừng khóc nữa nhé. Em nhìn thấy được đấy, mà em nhìn thấy chỉ càng thêm sốt ruột không chịu nổi đâu."
Anh "ừ" một tiếng.
Tôi lại tiếp tục lẩm bẩm: "Anh hứa với em một chuyện nữa nhé."
Anh im lặng một chút, rồi đồng ý.
Tôi quay mặt anh lại, nhìn thẳng vào đôi mắt anh thì thấy mắt anh lúc này đã trở nên đỏ hoe.
"Mỗi mùa hè sau này, anh hãy thay em đi ngắm biển, mang theo ảnh của em đi ngắm mỗi vùng biển khác nhau trên thế giới này."
Anh đã khóc không thành tiếng nữa rồi. Cơ thể tôi càng lúc càng nhẹ dần, anh bất ngờ cúi đầu hôn lên môi tôi: "Hạ Hạ... đừng đi..."
"Hạ Hạ, anh yêu em."
"Em cũng vậy, A Xuyến."
"Em hy vọng anh sẽ trân trọng những ngày tháng sắp tới, và tiếp tục sống thật tốt."
Cuối cùng, tôi biến mất trong căn phòng đó.
Nhưng tôi biết, anh chắc chắn sẽ không còn nghĩ quẩn như trước nữa.
36 [Ngoại Truyện:]
"Nói xem rốt cuộc vì chuyện gì mà anh lại nghĩ quẩn thế?"
Tôi ngồi xổm ở đầu cầu Nại Hà giáo huấn một người đàn ông không chịu qua sông: "Anh muốn giống tôi, làm 'cư dân cố định' ở đây à? Giờ thì hay rồi, còn phải ở đây bị phạt giúp người ta qua sông nữa."
Người đàn ông "à" một tiếng: "Bị phạt bao lâu vậy?"
Tôi: "Tôi cũng không biết, có lẽ là một trăm năm?"
Đợi đi.
Đợi A Xuyến kết thúc kiếp này, đợi anh xuống đây, tôi sẽ cùng anh đi đầu thai chuyển kiếp.
Người đàn ông vội vàng uống cạn chén canh Mạnh Bà: "Vậy thôi, tôi đi trước đây."
Tôi và Mạnh Bà nhìn bóng lưng anh đang hối hả chạy trốn mà bật cười không ngừng.
"Ôn Tri Hạ."
Trên cầu bỗng có tiếng gọi tên tôi. Mắt tôi lập tức trở nên đỏ hoe.
"Mới có mười năm! Phó Xuyến, anh..."
Phó Xuyến cong môi: "Thọ tận thì đi thôi."
Tôi không tin.
Nhưng Mạnh Bà đã lén lút nói nhỏ với tôi: "Cậu ấy không nói dối đâu. Hôm qua cứu ba đứa trẻ bị đuối nước, công đức viên mãn, thọ tận mà xuống đây đấy."
Lúc này tôi mới nguôi giận.
Tôi lau nước mắt rồi vươn tay về phía anh: "Vậy đi thôi, em đợi anh lâu lắm rồi."
Anh bước tới, nắm chặt lấy tay tôi rồi ôm tôi vào lòng, ánh mắt vừa cưng chiều vừa quyến luyến: "Anh cũng đợi lâu lắm rồi."
"Vợ ơi."
(Hết)