Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
22
Tôi đi đến bên giường ngồi xuống, kéo ngăn tủ ra, và lấy ra cuốn nhật ký của mình.
Sau khi tôi chết được một thời gian đã có người viết tiếp vào cuốn nhật ký ấy.
Là nét chữ của Phó Xuyến, mạnh mẽ và phóng khoáng, nhìn vào là biết ngay.
Chỉ là, có vài chỗ dường như đã bị vết nước làm nhòe đi:
"Ngày 7 tháng 11 năm 2022.
Ôn Tri Hạ, hôm nay lập đông rồi. Anh đã ăn bánh bao.
Bên em có bánh bao không?
Buổi trưa anh nấu nhiều hơn một chút để trên bàn, không biết em có ăn được không?
Nhanh thật, em đã đi được hai tháng rồi.
Em ở dưới đó có bị đói không?
Tiền có đủ tiêu không?
Có bị ma quỷ khác bắt nạt không?
Nếu có thì hãy báo mộng cho chồng một tiếng, chồng sẽ tìm một đạo sĩ lợi hại giúp em trút giận."
"Ngày 22 tháng 11 năm 2022.
Ôn Tri Hạ, hôm nay tuyết rơi rồi, lạnh quá.
Bây giờ hệ thống sưởi sàn trong nhà bật rất ấm, nhưng anh vẫn thấy lạnh.
Có lẽ là vì không thể ôm em được nữa.
Trước đây vào mùa đông, em như một cái lò sưởi nhỏ, chỉ cần ôm là có thể ngủ ngon.
Hạ Hạ, bây giờ, anh mất ngủ cả đêm, không thể nào ngủ ngon được."
"Ngày 21 tháng 1 năm 2023.
Ôn Tri Hạ, anh đến nhà bố mẹ em ăn Tết rồi. Họ rất khỏe, em đừng lo.
Tất cả ảnh hồi nhỏ của em anh đều đã "trộm" về rồi. Có rất nhiều tấm anh chưa từng thấy, hóa ra em cũng có lúc xấu xí nhỉ.
Bố mẹ em nói ông lão hàng xóm vừa mới mất vợ.
Kết quả mấy hôm trước, ông ấy nửa đêm tỉnh dậy, nói là thấy vợ đã mất của mình, sợ đến mức la hét ầm ĩ, thậm chí sau đó còn phải nhập viện.
Ôn Tri Hạ. Anh giận lắm đấy nhé, người khác đều có vợ về thăm, sao em lại không thể đến gặp anh trong mơ chứ?
Anh... chưa một lần nào mơ thấy em cả..."
"Ngày 7 tháng 2 năm 2023.
Công ty gần đây bận quá, anh mệt lắm.
Nhưng hình như chỉ có như vậy anh mới có thể làm tê liệt bộ não đang không ngừng nhớ về em, để không... còn cảm thấy quá đau lòng."
"Ngày 10 tháng 3 năm 2023.
Anh giận thật rồi đấy.
Kiểu giận không dỗ được đâu.
Đêm qua cuối cùng cũng mơ thấy em một lần, anh muốn nói chuyện với em, nhưng em lại chạy mất.
Đậu Đậu cũng sủa cả đêm.
Chẳng lẽ thật sự là em đến thăm anh sao?
Lần sau đến nhớ nói cho anh một tiếng, anh đã bao nhiêu ngày không cạo râu rồi..."
"Ngày 12 tháng 5 năm 2023.
Hạ Hạ.
Bây giờ anh đã có rất nhiều tiền rồi, nhiều đến mức chúng ta tiêu cả kiếp sau cũng không hết.
Nhưng em không còn ở bên anh, tất cả những điều này đều đã không còn ý nghĩa gì nữa."
"Ngày 1 tháng 6 năm 2023.
Hạ Hạ, anh đi quyên góp tiền rồi.
Anh đã đi thực hiện ước nguyện trước đây của em, đã quyên góp rất nhiều tiền cho trẻ em vùng núi và còn lập một quỹ cho bọn nhỏ. Anh còn xây rất nhiều trường tiểu học cho bọn nhỏ nữa.
Chắc em sẽ vui mừng vì anh, đúng không?"
Nước mắt tôi đã không ngừng rơi từ khoảnh khắc nhìn thấy cuốn nhật ký.
Nhưng khi lật đến những trang nhật ký của vài ngày sau, tôi lại cảm thấy lạnh toát cả người.
"Ngày 28 tháng 4 năm 2024.
Danh sách tâm nguyện đã hoàn thành gần hết rồi. Chỉ còn mục cuối cùng là leo núi Cửu Lĩnh ngắm bình minh.
Ôn Tri Hạ, xin lỗi vì anh đã thất hứa. Anh không thể thoát ra được, thứ lỗi cho anh, có được không em?
Hạ Hạ, em đợi anh, anh sẽ sớm đến bên em."
Đọc đến đây, tôi lạnh toát cả người, như thể vừa rơi vào một hầm băng.
Phó Xuyến, anh ấy muốn tự sát ư?!
23
"Sao cô vào được đây!"
Tiếng hét chói tai của Trần An Na phá vỡ sự yên tĩnh trong căn phòng.
Cô ta vẫn còn run sợ vỗ ngực: "Trời ơi! Căn phòng này đã khóa rồi! Cô vào bằng cách nào vậy?"
"Không phải tôi đã nói với cô rồi sao, Phó tổng không cho phép bất cứ ai vào căn phòng này! Cô có phải cố ý không vậy?! Tôi cứ thấy cô không bình thường, có phải cô đến nhà họ Phó để trộm đồ không?! Nói đi! Không nói thì bây giờ cút khỏi nhà họ Phó! Cô bị sa thải rồi!"
Trần An Na? Chẳng phải cô ta nên ở Cửu Lĩnh Sơn với Phó Xuyến sao?
Tôi mặc kệ lời mắng chửi của cô ta, liền vội lấy điện thoại ra gọi cho Phó Xuyến.
Tắt máy.
Tôi hoảng loạn tột độ, gần như không đứng vững nổi.
Tôi lao tới và nắm chặt lấy cánh tay cô ta: "Phó Xuyến đâu? Anh ấy đang ở đâu trên Cửu Lĩnh Sơn!"
24
Khi Trần An Na và tôi cùng đến Cửu Lĩnh Sơn Trang thì trong phòng khách sạn đã không còn ai, chỉ có hành lý và các vật dụng khác của anh vẫn còn đó.
Nhân viên khách sạn nói rằng anh đã đeo ba lô đi bộ leo núi từ chiều hôm qua.
Trần An Na cũng sợ hãi: "Sao có thể chứ, Phó tổng từ trước đến nay đều rất bình thường mà, sao có thể nghĩ quẩn được."
Đội cứu hộ tìm kiếm trên núi nhanh chóng được huy động.
Tôi cũng đi theo bọn họ để cùng tìm kiếm.
Mùa này ở Cửu Lĩnh Sơn khí hậu trong núi thay đổi thất thường, rất dễ bị hạ thân nhiệt, một khi bị hạ thân nhiệt thì tính mạng con người sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm.
Đến gần nửa đêm, sương mù trong núi đã trở nên dày đặc.
Nhân viên cứu hộ đề nghị tạm dừng việc tìm kiếm để tránh gây ra thêm thiệt hại về người.
Nhưng trong vô thức, dường như có một điều gì đó đang mách bảo tôi rằng Phó Xuyến không còn cách tôi xa nữa.
25
Nhân lúc bọn họ nghỉ ngơi, tôi men theo một con đường mòn nhỏ.
Hai giờ sau, tại một thung lũng, tôi đã tìm thấy Phó Xuyến đang trong tình trạng bất tỉnh, chân anh còn đang bị thương.
Tôi cõng anh lên.
Lợi thế của cơ thể này giờ đây đã thể hiện rõ.
Một cơ thể khỏe mạnh có thể trực tiếp cõng Phó Xuyến, một người đàn ông cao một mét tám mươi chín, mà không hề tốn chút sức lực nào.
Ánh trăng trên núi soi sáng con đường chúng tôi đi.
Tôi không ngừng gọi tên anh: "A Xuyến, đừng ngủ, anh đã hứa với em rồi mà!"
"Anh mà dám ngủ thiếp đi thì em thề em sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa! Anh mà dám đến tìm em thì em sẽ đầu thai ngay lập tức! Em sẽ lớn lên, em sẽ lấy người khác!"
"Đừng lấy người khác..." Người trên lưng tôi khẽ động, giọng nói khàn đặc, ý thức dường như cũng vô cùng mơ hồ: "Hạ... Hạ?"
"Chắc lại đang mơ rồi... Giấc mơ này đẹp quá, anh ước gì mình đừng bao giờ tỉnh lại..."
26
Tôi nức nở: "Anh phải tỉnh dậy! Anh phải chăm sóc bố mẹ em! Chăm sóc Đậu Đậu!"
"Phó Xuyến, anh đã hứa với em rồi, anh không thể nói mà không giữ lời..."
Tôi cõng anh đến căn nhà gỗ gần nhất trong rừng.
Sau khi thông báo vị trí cho đội cứu hộ, tôi đốt lửa, rồi lấy thuốc bổ ra để giúp anh hồi phục thể lực.
Miệng anh khép chặt, đôi môi mỏng mím lại, hàng mi dài phủ xuống một bóng râm đen xanh trên khuôn mặt.
Hết cách, tôi đành ngậm một ngụm thuốc bổ, cúi đầu xuống rồi cẩn thận đổ vào miệng anh.
Môi anh khô khốc, còn môi tôi thì lạnh lẽo.
Khi tôi cạy được môi anh ra thì yết hầu anh khẽ động… Cuối cùng, anh cũng đã uống được.
Cứ như vậy, tôi đã cho anh uống hết cả một lọ thuốc bổ, và cơ thể anh cũng dần ấm lại.
Ngay lúc tôi vừa cho anh uống xong ngụm cuối cùng, định đứng dậy thì bàn tay anh bất ngờ nâng lên, đặt sau gáy tôi.
Ép tôi cúi xuống thấp hơn, cùng anh kéo dài nụ hôn này.
Môi lưỡi quấn quýt, triền miên rong đuổi.
Tôi đang khóc, và anh cũng vậy.
Nhưng sau đó, anh vẫn vì kiệt sức mà tạm thời mê man.
Đội cứu hộ cũng đã đến nơi. Trần An Na khóc như mưa lao tới, dường như cô ta thực sự rất lo lắng cho Phó Xuyến.
27
Phó Xuyến nhập viện. Chuyện xảy ra trong căn nhà gỗ dường như anh chỉ nghĩ đó là một giấc mơ.
Tôi và tài xế cùng đến thăm anh, nhưng Trần An Na lại chặn tôi lại. Mặc dù không còn gay gắt như trước, nhưng thái độ thù địch vẫn còn đó.
"Tôi không biết cô rốt cuộc muốn làm gì, và cũng cảm ơn cô hôm qua đã cứu Phó tổng. Nhưng cô phải biết, hành vi của cô đã vượt xa phạm vi trách nhiệm của mình rồi."
Nói xong cô ta liền lấy ra một tập phong bì dày: "Trong này có năm mươi nghìn tệ, là tôi thay mặt Phó tổng cảm ơn cô đã cứu anh ấy. Nhưng, cô đã bị sa thải."
Tôi không nhận tiền, chỉ đứng từ xa nhìn anh qua ô cửa sổ một lúc rồi rời đi.
28
Phó Xuyến:
Anh đã mơ một giấc mơ rất dài, rất dài.
Anh mơ thấy Hạ Hạ đã quay trở lại.
Anh mơ thấy cô ấy cúi đầu hôn mình. Anh còn mơ thấy cô ấy vừa khóc vừa mắng anh, nói rằng nếu anh còn nghĩ quẩn như vậy thì cô ấy sẽ đi lấy người khác.
Anh không cho phép!
Nếu cô ấy thực sự lấy người khác thì anh sẽ ghen tị đến phát điên mất.
Thực ra đây không phải là lần đầu tiên anh có suy nghĩ dại dột.
Lần đầu tiên đó là không lâu sau khi Hạ Hạ được an táng.
Anh đứng trên sân thượng, nhìn xuống dòng xe cộ tấp nập bên dưới, và vừa định lao đầu xuống thì có người đã nắm lấy tay anh.
Đó là một cô bé có khuôn mặt tròn trịa, tay cầm một sợi dây chun buộc tóc. Đôi mắt cô bé trông rất giống Hạ Hạ.
Cô bé nói với anh: "Anh ơi, rơi xuống như vậy sẽ nát bét ra đấy, chắc chắn sẽ rất xấu xí."
"Gia đình anh chắc chắn cũng sẽ rất buồn."
Đúng vậy… Chắc chắn sẽ cực kỳ xấu xí.
Hạ Hạ thích sờ mặt anh nhất.
Nếu anh trở nên quá xấu xí thì chắc chắn cô sẽ chê bai anh.
29
Sau đó, anh tìm thấy danh sách những điều ước trong cuốn nhật ký của Hạ Hạ.
Đó đều là những việc anh muốn cùng cô làm.
Anh phải hoàn thành những việc này trước.
Như vậy khi xuống dưới gặp cô, có lẽ cô sẽ bớt giận anh đi một chút.
Cứ thế, anh bận rộn suốt hai năm.
Thế nhưng anh lại cảm thấy thời gian thật dài đằng đẵng.