Mười Năm Sau, Tôi Lại Đứng Trước Anh - Chương 13

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

35.

Đêm đó, tôi được Tần Cận Nam ôm trong lòng mà ngủ.

Anh như thể không có cảm giác an toàn, cánh tay quấn chặt lấy eo và bụng tôi.

Giống như một loại dây leo bám lấy tôi không rời.

Bị anh ôm chặt như thế, tôi nửa tỉnh nửa mê.

Tôi đã mơ rất nhiều, rất nhiều giấc mơ.

Và trong đêm đó, lần đầu tiên, tôi nhìn thấy rõ ràng nội dung của những giấc mơ rối loạn ấy.

Tôi nhớ lại những năm tháng tôi và Tần Cận Nam cùng nhau nương tựa sống sót.

Chúng tôi lớn lên cùng nhau trong trại trẻ mồ côi.

Năm tôi 12 tuổi, giám đốc trại trẻ từng có ý định xâm hại tôi, Tần Cận Nam đã rút một con dao nhọn, đâm sâu vào đùi hắn ta.

Anh phế một chân của tên giám đốc, rồi dẫn tôi chạy trốn khỏi nơi tăm tối đó.

36.

Những năm tháng đó, tôi và Tần Cận Nam thực sự sống rất khổ.

Chúng tôi ở dưới tầng hầm rò nước, phải chia nhau ăn cùng một bát cơm, chỉ để tồn tại thôi cũng đã là chuyện vô cùng khó khăn.

Vì vậy, những năm đó, Tần Cận Nam làm mọi việc có thể, lợi dụng bất cứ ai có thể.

Chỉ có một điều… anh chưa bao giờ làm tổn thương tôi.

Anh nuôi tôi, cho tôi đi học.

Tôi từng vô số lần nói với anh rằng học phí quá đắt, tôi có thể ra ngoài làm việc để cùng anh kiếm tiền.

Nhưng Tần Cận Nam chỉ siết chặt cánh tay đầy thương tích của mình ôm lấy tôi.

Anh nói: “Không được.”

Đó là lần duy nhất anh từng nói “không” với tôi.

Trong mơ, tôi như trở lại với tâm trạng năm ấy, tất cả chỉ là lo lắng và đè nén.

Cả trái tim tôi đều đặt lên người anh, sợ anh lại bị thương, sợ anh lại mười ngày nửa tháng không về nhà.

Sợ anh bước vào vực sâu… nhưng lại giấu tôi, không nói gì cả.

Năm tôi đỗ đại học, sự nghiệp của Tần Cận Nam có bước ngoặt lớn.

Anh nhẫn nhịn suốt bao năm, một lần ra tay lật đổ ông trùm tập đoàn, ngồi lên vị trí cao nhất.

Khi đó, chúng tôi đã không còn thiếu tiền nữa.

Trong mấy năm tôi học đại học, tôi nhiều lần khuyên anh: “Em sắp tốt nghiệp rồi, có thể đi làm kiếm tiền, chúng ta không cần cuộc sống xa hoa như vậy, tm chỉ muốn sống một cuộc đời bình yên bên anh. Em không muốn anh chìm sâu trong bóng tối.”

Đàn ông luôn có tham vọng mở rộng thế lực, nhưng Tần Cận Nam luôn tôn trọng ý kiến của tôi nhất.

Vì vậy, năm tôi tốt nghiệp đại học, anh cưới tôi.

Anh đồng ý mở ra một con đường trong sạch, cùng tôi sống trọn đời này.

Nhưng năm tháng ấy, Tần Cận Nam đã đắc tội với quá nhiều người.

Anh có thể tha cho người khác, nhưng người khác… sẽ không tha cho anh.

Anh cưới tôi, tôi chính là tấm bia sống.

Tôi chết trong một vụ hỏa hoạn, đó là một cái bẫy mà cả nam nữ chính đều tham gia.

37.

Sau khi tôi chết, trong hai năm đầu, Tần Cận Nam hoàn toàn mất kiểm soát.

Anh không còn phân biệt đúng sai nữa, trả thù tất cả những người liên quan đến vụ hỏa hoạn năm ấy.

Sau đó, anh phá vỡ giới hạn của thế giới này, lôi ra hệ thống ẩn nấp phía sau màn.

Lúc đó anh mới phát hiện, thì ra chúng tôi… chỉ đang sống trong một câu chuyện được xây dựng xoay quanh nam nữ chính.

Thì ra những đau khổ mà tôi và anh phải gánh chịu, tình yêu chúng tôi trải qua, thậm chí cả cái chết của tôi… tất cả chỉ là phông nền được dọn sẵn để tôn vinh hai nhân vật chính.

Tần Cận Nam cuối cùng đã nhìn thấu bản chất thế giới này.

Vì vậy, suốt mười năm sau đó, anh dùng toàn bộ sức lực của mình, chỉ để làm một việc duy nhất: Phục sinh tôi.

38.

Tôi chỉ biết, tôi tên Hứa Nặc, năm nay 23 tuổi.

Khóe mắt tôi rớm lệ, tôi quay đầu lại thì nhìn thấy Tần Cận Nam đang ở bên cạnh.

Anh vẫn ở đó, lặng lẽ canh chừng tôi, ánh mắt khẽ cau lại đầy lo lắng.

Rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không thốt ra được.

Tôi chỉ xoay người, vùi mặt vào lồng ngực anh, ôm lấy lưng anh một cách dịu dàng.

“Tần Cận Nam.” Tôi khẽ gọi tên anh.

Cơ thể anh khẽ run lên.

Sau mười năm xa cách, sự ăn ý giữa chúng tôi vẫn không hề phai nhạt.

Chỉ một tiếng gọi nhẹ, anh đã biết tôi đã nhớ lại tất cả.

Tần Cận Nam chậm rãi giơ tay, ôm chặt lấy tôi.

Ôm thật chặt, như muốn hòa tôi vào máu thịt của mình.

“Hứa Nặc,” anh áp bên tai tôi nói khẽ: “Anh nhớ em đến phát điên.”

“Hứa Nặc.”

Lời đáp lại chậm trễ suốt mười năm, cuối cùng cũng đến.

Tôi tựa đầu vào ngực anh, khẽ đáp: “Em ở đây.”

Hết.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo