Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
33.
Đêm ấy, tôi nằm nghiêng trên giường của Tần Cận Nam.
Anh nằm bên tôi, ôm chặt tôi, dán sát vào tôi.
Ánh trăng rọi sáng qua khe cửa sổ.
Tần Cận Nam ôm tôi, cùng tôi nhìn lên mặt trăng.
“Con chó hoang em từng cho ăn, anh đã cho người đưa về nhà, giờ nó đang được nuôi ngoài sân, nếu em thích, ngày mai có thể ra xem.”
Chúng tôi chẳng ai thấy buồn ngủ.
Anh cứ thế thủ thỉ từng câu một, như muốn bù đắp hết những lời anh chưa kịp nói trong mười năm qua.
Anh kể lại quãng thời gian một mình nuôi Hứa Niệm khôn lớn.
Anh kể về những người “người công lược” mà hệ thống từng gửi đến bên anh.
Anh kể về những nỗi nhớ nhung day dứt dành cho tôi suốt những năm tháng dài dằng dặc.
Anh còn vuốt nhẹ tóc tôi, thì thầm: “Em không cần vội nhớ lại mọi chuyện. Những gì em muốn biết, anh sẽ từ từ kể cho em nghe.”
Tôi khẽ trở mình, đối diện với vòng tay của anh.
Nhỏ giọng hỏi:“Tại sao em lại được hệ thống hồi sinh?”
Tôi nhẹ giọng hỏi Tần Cận Nam: “Anh đã làm… giao dịch gì với nó sao?”
Ánh mắt của Tần Cận Nam khựng lại.
34.
Tôi vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này.
Tần Cận Nam và hệ thống, rõ ràng biết sự tồn tại của nhau.
Thậm chí có thể, họ còn có một cách nào đó để giao tiếp.
Nam nữ chính ban đầu của thế giới này đã chết từ nhiều năm trước, nhưng thế giới vẫn tiếp tục vận hành theo quỹ đạo của nó.
Hệ thống bị Tần Cận Nam hành hạ đến mức sống lay lắt.
Nó đáng lý phải căm ghét anh, thế nhưng cuối cùng, nó lại lựa chọn… để tôi “sống lại”.
Vậy thì sự “phục sinh” của tôi, chỉ có thể là kết quả tất yếu do chính Tần Cận Nam tạo ra.
Tôi hỏi anh thẳng thắn điều đó.
Tần Cận Nam hơi dừng lại, sau đó khẽ vuốt mái tóc tôi rồi bật cười nhẹ.
Anh nhìn tôi, hôn nhẹ lên vết sẹo bên má tôi.
Anh khẽ nói: “Thông minh lắm.”
“Sau khi em rời đi được hai năm, anh đã giết cặp nam nữ chính được định sẵn, rồi phát hiện ra quy tắc vận hành của thế giới này.”
“Thế giới cần năng lượng để tồn tại, trước kia nguồn năng lượng đó do nam nữ chính cung cấp.”
“Nam nữ chính chết rồi, lý ra thế giới phải sụp đổ.”
“Nhưng anh đã ép được hệ thống phải xuất hiện.”
“Hệ thống nói, sự phát triển kinh tế hưng thịnh, dân số tăng trưởng… cũng là một loại năng lượng để duy trì thế giới và cả sự tồn tại của nó.”
“Vì vậy, suốt những năm qua, anh mở rộng tập đoàn, điên cuồng phát triển trên mọi lĩnh vực. Anh cung cấp năng lượng cho nó, đổi lại anh yêu cầu nó phục sinh em.”
Tôi chớp mắt, nhìn gương mặt dịu dàng của Tần Cận Nam trước mặt.
Người đàn ông này, và cái tên “sát thần” mà hệ thống miêu tả, hoàn toàn không giống nhau chút nào.
Cái gọi là “giao tiếp” giữa họ, chắc chắn không thể nào hòa thuận như anh nói.
Một đế chế thương nghiệp đồ sộ đến mức đủ để nuôi sống cả thế giới lẫn hệ thống, tuyệt đối không phải là thứ dễ dàng mà có.
Vì thế tôi hỏi thẳng: “Anh đã nắm được điểm yếu của nó… và uy hiếp nó, đúng không?”
Tần Cận Nam siết nhẹ cổ tôi, bật cười khẽ: “Đúng. Anh có thể cung cấp năng lượng cho nó sống, thì cũng có thể hủy diệt nó hoàn toàn.”
“Nó quen thói đứng trên cao, nhưng bị anh ép đến cùng đường, dĩ nhiên sẽ căm ghét anh.”
“Vì thế những năm qua, nó liên tục tung ra sương mù chính là mấy người công lược đó. Thậm chí lần này, nó còn không chữa lành cho em.”
Ánh mắt Tần Cận Nam nheo lại, lóe lên một tia sắc lạnh đầy nguy hiểm, rồi nhanh chóng tan biến.
Anh vuốt nhẹ vết thương trên người tôi: “Nhưng đó là lỗi của anh. Anh sẽ tìm cách chữa lành cho em. Còn về hệ thống… anh sẽ không tha cho nó.”
Anh nói những lời đó thản nhiên như thể rất đỗi bình thường.
Mà tôi, lại không còn thấy sợ nữa.
Chỉ nhẹ nhàng đưa tay che miệng, khẽ cười: “Lúc trưa, anh còn ra vẻ trong sạch trước mặt em cơ đấy.”
Tần Cận Nam cũng bật cười: “Anh không biết hệ thống đã miêu tả anh thế nào trước mặt em, nên mới sợ em sẽ sợ anh.”
Anh khẽ thở dài, ánh mắt nhìn tôi đầy chân thành: “Hứa Nặc, anh sẽ không bao giờ làm em tổn thương. Đừng sợ anh.”