Mười Năm Sau, Tôi Lại Đứng Trước Anh - Chương 6

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

15.

Chủ hiệu sách đã ký hợp đồng dài hạn với khách hàng bên tòa nhà đối diện, tôi thường chủ động xin đi giao sách.

Thỉnh thoảng, tôi có thể nhìn thấy Tần Cận Nam từ xa.

Anh luôn mặc đồ đen, trên người không có màu sắc nào khác.

Thứ duy nhất đôi khi có thể thấy được là cổ áo sơ mi trắng lộ ra dưới cổ áo vest.

Bước chân anh lúc nào cũng vội vã, phía sau là một đoàn cấp dưới mặc vest chỉnh tề, cúi đầu, khúm núm.

Trước mặt người khác là dáng vẻ lạnh lùng, xa cách không thể tiếp cận, hoàn toàn không còn thấy chút gì của sự nhợt nhạt và yếu đuối đêm đó nữa.

Đôi khi đi ngang khu văn phòng, tôi có thể nghe thấy nhân viên trong phòng trà thì thầm to nhỏ.

Họ nói trong văn phòng của vị tổng tài đáng sợ kia, chẳng có lấy một gam màu tươi sáng, đến một cành hoa tươi hợp thời cũng không có, cách bài trí toàn là gam màu u tối: xám và đen.

Việc vợ của Tần Cận Nam đã mất sớm không phải bí mật trong công ty.

Có lẽ vì con trai anh hay lui tới văn phòng, hoặc cũng có thể là vì chiếc nhẫn đơn sắc nơi ngón tay anh, chưa từng được tháo xuống dù chỉ một lần.

Nên họ bắt đầu suy đoán, rằng Tần Cận Nam đang sống như một tu sĩ khổ hạnh có phải đang thủ tiết vì người vợ đã khuất.

Tôi ôm chồng sách dày nặng trong tay, cúi đầu lặng lẽ bước qua đám người bóng bẩy hào nhoáng.

Bỗng nhiên, tôi bắt đầu hoài nghi… rốt cuộc, việc đồng ý thu phục Tần Cận Nam là đúng hay sai?

16.

Xuyên vào thế giới này đã hơn hai tháng, những gì tôi tìm hiểu được là: Tần Cận Nam thật sự rất nặng tình với người vợ đã khuất.

Không trách được vì sao lại có nhiều người thu phục thất bại đến thế.

Tiến trình thu phục của tôi gần như vô vọng.

Có lẽ những dòng chữ trắng đó đã nhìn thấu sự bất lực của tôi, giờ đây chúng chẳng buồn quan tâm hay mắng mỏ tôi nữa.

Sự tồn tại của tôi, hình như chỉ là để phá hỏng mối tình giữa Tần Cận Nam và người vợ đã mất..

Tôi không có quá khứ, mà tương lai dường như cũng chẳng hề tồn tại.

Tôi còn nên tiếp tục nhiệm vụ công lược đầy tuyệt vọng này nữa không?

Tôi cúi đầu, chìm vào suy nghĩ.

Chồng sách tôi ôm quá dày, che khuất phần lớn tầm nhìn.

Không chú ý, mép sách đã va phải một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy vest trắng, tay cầm ly cà phê.

Cà phê văng ra, phần lớn đổ lên sách, phần còn lại bắn tung tóe lên vạt áo trắng muốt trước ngực người phụ nữ.

Tôi cúi đầu, vừa vội lau sạch sách, vừa liên tục xin lỗi.

Giọng người phụ nữ sắc lạnh, cau mày túm lấy tay tôi: “Ai cho cô vào đây?”

Tôi giải thích mình là người của hiệu sách dưới tầng.

Người phụ nữ bật cười lạnh: “Tôi chưa từng nghe nói công ty lại có hợp tác với mấy cái hiệu sách nhỏ lẻ như vậy.”

17.

Ngày càng nhiều ánh mắt đổ dồn về phía này.

Tôi vẫn cúi đầu, khẽ nói với người phụ nữ: “Xin lỗi… Về chiếc áo của chị, tôi có thể giặt giúp, hoặc mua đền chiếc mới.”

“Cô đền nổi không?” Ánh nhìn của cô ta tràn đầy khinh miệt.

Bàn tay với bộ móng sắc nhọn dễ dàng kéo tóc tôi, móc lấy chiếc khẩu trang, khẩu trang rơi xuống, gương mặt tôi hoàn toàn lộ ra.

Ngay khoảnh khắc ấy, tôi nghe thấy tiếng người phía sau khẽ hít sâu một hơi.

“Cô…” Giọng người phụ nữ cũng nghẹn lại giữa chừng.

Tôi khẽ nhắm mắt, rồi đưa tay kéo khẩu trang lên lại, che đi cảm xúc lúng túng đang dâng trào.

“Xin lỗi,” tôi cúi đầu, hơi khom người, một lần nữa lên tiếng: “Chị muốn xử lý thế nào, tôi đều chấp nhận.”

Giữa căn phòng im lặng như tờ…

Bỗng nhiên, tiếng “đinh” giòn vang của thang máy cất lên.

Cửa thang máy tự động mở ra, có người bước ra từ trong đó.

Một bóng người cao lớn, in xuống ngay bên chân tôi.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo