Mười Năm Sau, Tôi Lại Đứng Trước Anh - Chương 8

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

21.

Văn phòng của Tần Cận Nam nằm ở góc Đông Nam, chiếm trọn một tầng, không có vách ngăn.

Hai mặt hướng ra sông, tầm nhìn cực kỳ rộng mở và thông thoáng.

Nhưng đúng như lời đồn văn phòng của anh phủ một màu trầm tối, khiến người ta ngột ngạt ngay từ khi bước vào.

Tôi bị Tần Cận Nam kéo ngồi xuống chiếc sofa da đen trong phòng, nhìn anh lấy ra một chiếc khăn ướt, ngồi xổm xuống trước mặt tôi, cẩn thận lau vết cà phê còn vương trên tay tôi.

Từ đầu đến cuối, tôi chưa từng, cũng không dám từ chối Tần Cận Nam.

Tôi cụp mắt nhìn anh.

Đôi mày mắt sắc sảo của anh khi hạ xuống lại hiện lên một nét gì đó… gần như là dịu dàng.

Anh cầm khăn, từng ngón từng ngón chậm rãi lau sạch bàn tay tôi.

Tôi nhìn Tần Cận Nam trước mặt, cất giọng khẽ hỏi:

“Anh sẽ…”

Anh ngẩng đầu lên nhìn tôi, khẽ “Hử” một tiếng đầy nghi hoặc.

Tôi nuốt một ngụm nước bọt, cố đè nén nhịp tim đang run sợ.

Hỏi anh:

“Anh sẽ làm gì cô ấy?”

22.

Danh tiếng tàn độc của Tần Cận Nam đã lan xa, cách làm việc chẳng theo quy tắc nào.

Người va vào cô gái xinh đẹp kia là tôi, nếu vì thế mà cô ấy gặp tai họa, lương tâm tôi sẽ chẳng thể yên ổn nổi.

Nhưng tôi vẫn sợ Tần Cận Nam, vì thế nên khi hỏi câu ấy, tôi vô thức siết chặt ngón tay mình lại.

Ngón tay bị anh nhẹ nhàng gỡ ra.

Tần Cận Nam bất chợt bật ra một tiếng cười, “Em đang nghĩ gì vậy?” Anh đưa tay xoa đầu tôi một cái.

Anh nói: “Dĩ nhiên là chỉ đuổi việc cô ta thôi.”

Trước mắt tôi là một loạt những dòng chữ trắng dày đặc, đầy ắp kinh ngạc và thắc mắc.

Không thể đọc nổi nữa.

【???】

【Buồn cười thật.】

【Gần mười năm rồi, lần đầu tiên tôi thấy phản diện ca biết cười đấy.】

【“Chỉ là đuổi việc” câu này nghe sao mà không lọt tai chút nào.】

【Lần trước bị bảo vệ kéo đi như thế chính là cô này nè…】

【Mà lần đó chưa hề có sự đồng ý của phản diện, cô ta đã bị đánh đến sống dở chết dở.】

【Giờ thì phản diện còn đưa người ta vào tận địa bàn riêng của mình nữa…】

【Chẳng lẽ thật sự để mắt tới rồi?】

【Tôi thật sự không nhìn ra chỗ nào đặc biệt trên người cô này luôn đó…】

【Định cho tôi xem màn “tổng tài bá đạo yêu vịt con xấu xí” à?】

23.

“Ai đã nói gì với em sao?” Tần Cận Nam nhìn tôi.

Trên mặt anh là nụ cười khó hiểu kia dường như từ đầu đến giờ vẫn chưa từng thu lại.

Anh vẫn nắm lấy tay tôi, nói: “Có vẻ như em có chút hiểu lầm về anh.”

Câu nói này đầy ẩn ý.

Khiến tôi lập tức nhớ lại những lời hệ thống đã dặn dò tới lui không biết bao nhiêu lần trước khi tôi xuyên vào đây.

Tôi không lên tiếng, chỉ khẽ lắc đầu.

Tần Cận Nam như muốn thanh minh, nên đã nói trước mặt tôi:

“Anh không có sở thích cố ý làm tổn thương người khác.”

Anh nói: “Chỉ là nhân viên của anh quá vô lễ, nên anh đuổi việc cô ta thôi.”

Tôi nhớ lại lúc mình vừa xuyên đến, chỉ vì lỡ nhìn anh thêm một cái, mà đã bị bảo vệ của anh ném thẳng vào góc tường.

Tôi im lặng, không nói gì.

Tần Cận Nam đã đứng dậy.

Anh lấy chiếc áo khoác đen của mình, choàng lên vai tôi.

“Đi với anh một chỗ.” Tần Cận Nam nói.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo