Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
24.
Không ngờ Tần Cận Nam lại đưa tôi đến một bệnh viện tư nhân.
Có lẽ anh đã cho người dọn sẵn hiện trường từ trước.
Toàn bộ tầng lầu bệnh viện không có bất kỳ bệnh nhân nào khác, chỉ có đội ngũ bác sĩ đang chờ lệnh.
Khi tôi được Tần Cận Nam đưa đi khám tổng quát, tôi mới bàng hoàng nhận ra, đã từ rất lâu rồi, bên cạnh anh không còn thấy bóng dáng những vệ sĩ từng ném tôi vào tường lúc ban đầu nữa.
Làm xong toàn bộ kiểm tra, khi tôi bước ra ngoài thì trời đã hoàn toàn tối đen.
Tần Cận Nam tỏ ra đặc biệt kiên nhẫn.
Anh chỉ mặc một chiếc sơ mi đen, áo khoác vắt hờ trên cánh tay, đứng đợi tôi ngoài cửa.
Khi bác sĩ tiến đến gần, Tần Cận Nam không nói gì, chỉ cúi đầu vén tay áo tôi lên.
Anh hỏi bác sĩ: “Những vết sẹo này có xóa được không?”
Tôi nhìn xuống cánh tay mình, nơi chồng chất những vết thương cũ mới.
Bác sĩ dùng tay đeo găng nhẹ nhàng chạm vào cánh tay tôi, rồi chỉ vào mấy vết thương:
“Những vết mới này có thể xử lý, nhưng mấy vết sẹo lâu năm phía sau thì…”
Dưới ánh mắt ngày càng lạnh lẽo của Tần Cận Nam, bác sĩ lập tức ngừng lời.
Chỉ dám ấp úng nói: “Có lẽ… có lẽ chúng tôi cần phải bàn bạc thêm về phương án điều trị.”
25.
Cuối cùng khi rời khỏi bệnh viện, tôi nhận ra có hai vị bác sĩ đi theo sau chúng tôi.
Tần Cận Nam nắm tay tôi.
Thấy ánh mắt tôi lướt qua, anh nhàn nhạt giải thích:
“Anh mời hai bác sĩ về nhà, để chăm sóc cho sức khỏe của em.”
Nhà ư?
Tôi quay đầu nhìn Tần Cận Nam.
Gương mặt anh vẫn hoàn toàn tự nhiên: “Về nhà với anh.”
Anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt dọc lưng tôi: “Để anh chăm sóc em.”
Tôi nuốt xuống cổ họng khô khốc, lặng lẽ nhìn Tần Cận Nam.
Tôi không thể hiểu được những hành động của anh.
Mọi chuyện tiến triển quá nhanh, nhanh đến mức tôi chẳng kịp có bất kỳ phản ứng nào.
26.
Tôi vừa nghĩ, vừa buột miệng hỏi ra: “Vì sao vậy?”
Tần Cận Nam khẽ cười: “Anh biết mục đích em đến bên anh, đến thế giới này là gì.”
Anh thong thả thốt ra mấy từ: “Là để công lược anh.”
Tim tôi như ngừng đập một nhịp.
Quả nhiên, Tần Cận Nam biết hết.
Giống như toàn bộ thế giới này, đều nằm gọn trong lòng bàn tay anh.
“Vậy tại sao,” tôi hỏi tiếp, “tại sao lại là em?”
Lời đã nói ra, không còn chỗ để giấu giếm nữa.
Tôi nói: “Hệ thống bảo, đã từng có hàng chục, hàng trăm người thu phục xuyên vào thế giới này.”
Ngón tay Tần Cận Nam khẽ vuốt nhẹ mu bàn tay tôi.
Chúng tôi đã bước vào thang máy.
Chỉ một ánh mắt của anh, nhóm trợ lý, bảo vệ và bác sĩ phía sau liền tự giác vào thang máy bên kia.
Cửa thang đóng lại, không gian kín chỉ còn tôi và Tần Cận Nam.
Khoảng cách giữa chúng tôi đã rất gần.
Nhưng anh vẫn tiến lên một bước nữa, hơi cúi đầu, định hôn vào mắt tôi.
Ánh mắt anh vô cùng nghiêm túc, nghiêm túc đến mức bên trong chỉ có mình tôi.
Ngay khoảnh khắc anh sắp chạm vào, tôi nghiêng đầu né tránh.
Đây là lần đầu tiên tôi từ chối Tần Cận Nam.