Muốn Giả Mạo Tôi? Mơ Đi - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Bình luận trên màn hình tràn ra như sóng:


【Ôi cái tên tra nam này mù hết thuốc chữa rồi! Bao năm nay nếu không có nhà họ Ôn giúp đỡ, nhà họ Tống đã phá sản lâu rồi, giờ lấy tiền nhà nữ phụ nuôi tiểu tam, lại còn chê nữ phụ bẩn thỉu?】


【Nữ chính này đúng là cao tay, vài câu đã khơi trúng bản năng bảo vệ của tra nam】


【Tội nghiệp nữ phụ, lần này bị cặp đôi cẩu nam nữ này làm gh ê t ởm thật】


【Khoan, nhìn nét mặt nữ phụ kìa, hình như… chẳng tức giận chút nào?】


Đúng vậy, tôi không những không tức giận, ngược lại còn thấy nhẹ nhõm hơn.


Tống Ứng Tinh càng che chở Lâm Tịnh, càng vì cô ta mà tiêu tiền, thì càng nhanh tự bộc lộ sự ngu xuẩn của mình.


Anh ta nghĩ mình đang cứu lấy cô bé lọ lem, nhưng lại không biết rằng chính mình đang từng bước đưa dao cho người khác, chui vào cái bẫy tôi bày sẵn.


“Đã thế, thiếu gia Tống rộng rãi như vậy, tôi cũng không tranh phần đẹp này nữa.”


Tôi mỉm cười với quản lý:


“Quẹt thẻ đi, tính tiền nhé.”


Tống Ứng Tinh tưởng tôi đã chịu xuống nước, càng ngẩng cao đầu:


“Xem như cô biết điều.”


Lâm Tịnh cũng hất cằm đầy đắc ý, ánh mắt nhìn tôi như thể cô ta đã thắng trận này và có thể thay thế tôi hoàn toàn.


Cô ta hẳn đã quên, dù bắt chước giống đến đâu, đồ giả cũng không bao giờ thành hàng thật.


Lục Tuyết Vi tức đến giậm chân:


“Như vậy mà cậu chịu để họ đắc ý sao? Rõ ràng cặp đôi cẩu nam nữ này đang s ỉ nh ục cậu!”


Tôi vỗ nhẹ tay cô ấy, ra hiệu đừng nóng.


Tống Ứng Tinh chẳng qua chỉ là một tên hề nhảy nhót, không còn được bao lâu nữa.


Trên đường quay lại phòng, Tống Ứng Tinh nắm tay Lâm Tịnh suốt, dáng vẻ thân mật như đôi tình nhân yêu nhau đã nhiều năm.


Lâm Tịnh còn thỉnh thoảng quay đầu liếc tôi, môi nhếch lên nụ cười khoe khoang.


Ánh mắt của các bạn cùng lớp nhìn tôi cũng thay đổi… có thương hại, có tò mò, thậm chí có người lén rút điện thoại ra chụp hình.


Tôi chẳng bận tâm, cứ thản nhiên ngồi xuống sofa, lấy một miếng bánh kem dâu thong thả thưởng thức.


Tống Ứng Tinh ôm Lâm Tịnh vào lòng, hắng giọng:


“Chuyện lúc nãy mọi người đừng để bụng, hôm nay tôi mời, cứ chơi cho thoải mái.”


Lâm Tịnh phối hợp cúi đầu, mắt đỏ hoe:


“Cảm ơn anh Tống… cũng cảm ơn mọi người đã chịu ở lại với mình…”


Màn tỏ tình sâu sắc này quả nhiên giúp Lâm Tịnh lấy được kha khá điểm thông cảm, không ai nhắc lại chuyện cô ta sĩ diện hão.


Vài cô gái còn thì thầm với nhau, khen Tống Ứng Tinh là “soái ca lý tưởng”.


Tôi suýt sặc bánh.


Soái ca lý tưởng?


Một kẻ bị mỡ heo che mắt, sắp tự tay kéo mình và gia tộc xuống vực sâu mà cũng xứng?


Những giờ tiếp theo, Lâm Tịnh hoàn toàn bung xõa.


Cô ta cầm thẻ của Tống Ứng Tinh gọi một đống rượu và đồ ăn đắt đỏ, thậm chí còn mượn men say kéo anh ta hát song ca một bài tình ca, ánh mắt dính lấy anh ta không rời, như muốn công khai tình cảm ngay tại chỗ.


Tống Ứng Tinh bị dỗ đến mê muội, ánh nhìn về phía tôi ngày càng chán ghét.


Lục Tuyết Vi tức muốn lao lên mấy lần, nhưng đều bị tôi giữ lại.


“Đừng vội,” tôi ghé sát tai cô ấy, giọng đủ nhỏ để chỉ hai người nghe:


“Vở hay vẫn còn ở phía sau.”


Lục Tuyết Vi nheo mắt nghi ngờ:


“Cậu lại bày trò gì nữa rồi?”


Tôi chỉ cười, ngón tay gõ nhẹ lên màn hình điện thoại.


Trong đó chính là đoạn ghi âm vừa rồi ở hành lang, khi Lâm Tịnh và Tống Ứng Tinh cùng nhau bôi nhọ tôi.


Lâm Tịnh muốn giả làm bạch liên hoa?


Tống Ứng Tinh muốn đóng vai anh hùng?


Vậy tôi sẽ tặng họ một sân khấu lớn hơn, cho họ tha hồ diễn.


Khi tiệc tàn, Lâm Tịnh đã có thể tự nhiên khoác tay Tống Ứng Tinh, hai người vừa cười vừa nói, trông chẳng khác gì một đôi đang say đắm.


Tống Ứng Tinh còn chu đáo xách giúp cô ta chiếc túi – cái túi này anh ta vừa mua ở trung tâm thương mại cạnh KTV, là hàng giới hạn, trùng khớp y hệt mẫu tôi đeo tháng trước.


Bình luận trực tiếp vẫn rộn ràng:


【Nữ chính chắc thấy thanh tiến độ mãi không nhúc nhích nên định quay sang tấn công nam chính đây mà?】


【Nam chính đúng là ngốc, dùng tài nguyên nhà nữ phụ để nuôi bản sao, còn tưởng mình vĩ đại lắm chắc?】


【Nữ phụ giữ nguyên bộ mặt “ngồi xem kịch”, tôi cá năm hào cô ấy đang ủ mưu lớn!】


Bước ra khỏi KTV, gió đêm thổi khiến người ta tỉnh táo hẳn.


Lục Tuyết Vi khoác tay tôi, vừa đi vừa bực tức mắng:


“Tống Ứng Tinh đúng là đồ vong ân bội nghĩa! Còn Lâm Tịnh nữa, giả vờ đáng thương cho ai xem? Tớ thấy là đáng đời cô ta!”


Tôi nhìn tin nhắn vừa nhận trên điện thoại, cha mẹ đã đồng ý để tôi và Tống Ứng Tinh hủy hôn.


Cách sắp xếp cụ thể, tùy tôi quyết định.


“Quả không hổ là cô chú, hiệu suất nhanh thật!”


Lục Tuyết Vi trông còn phấn khích hơn tôi:


“Tớ muốn xem thử, không có nhà họ Ôn chống lưng thì Tống Ứng Tinh còn vênh váo được bao lâu. Chỉ là một gã ở rể mà thôi!”


Dù lời này khó nghe, nhưng cũng chẳng sai.


Bình luận nhắc tôi rằng, Lâm Tịnh đã nhờ Tống Ứng Tinh mà chỉ số mô phỏng đã đạt 95%.


Chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ bị Lâm Tịnh hoàn toàn thay thế.


“Lâm Tịnh còn tưởng mình đã bám được vào thiếu gia nhà giàu, nào ngờ tất cả những gì nhà họ Tống có đều là do cậu cho.”


Lục Tuyết Vi hả hê:


“Đến lúc đó bắt họ quỳ xuống hát ‘Chinh phục’ cho cậu nghe!”


“Dư Dư, cậu sao thế?”


Thấy tôi hơi thất thần, Lục Tuyết Vi lo lắng hỏi.


“Không có gì.” Tôi khẽ lắc đầu, ánh mắt lóe lên tia sắc lạnh. “Chỉ là bỗng thấy… bắt cô ta công khai xin lỗi vẫn chưa đủ.”


Mắt Lục Tuyết Vi sáng rực:


“Cậu muốn xử lý thế nào? Tớ giúp một tay!”


“Cô ta không thích bắt chước tớ sao?” Tôi ngước nhìn tòa cao ốc đèn neon rực rỡ phía xa, giọng nhẹ như gió, “Vậy tớ sẽ cho cô ta thấy thế nào là lễ hội.”


Ví dụ… để cô ta bắt chước một thứ mà cả đời này cũng với không tới.


Ví dụ… để cô ta hiểu, tiền của nhà họ Ôn không phải muốn lấy là lấy được.


Bình luận lập tức bùng nổ:


【!!! Nữ phụ sắp tung chiêu rồi sao?】


【Mức kỳ vọng đạt đỉnh! Nữ chính toi đời rồi!】


【Nhanh! Đè cái thứ muốn cướp ổ chim đó xuống đất mà chà mạnh vào!】


Hôm diễn ra lễ kỷ niệm 70 năm thành lập trường, Lâm Tịnh quả nhiên mặc bộ váy dạ hội cao cấp giống hệt tôi, xuất hiện ở hội trường.


Không biết cô ta nghe từ đâu rằng tôi sẽ lên sân khấu phát biểu với tư cách đại diện sinh viên, nên cố tình đến sớm nửa tiếng, tạo dáng tao nhã ngay bên bàn ký tên, đón nhận những lời khen ngợi thật giả lẫn lộn của người xung quanh.


“Lâm Tịnh hôm nay trông lộng lẫy quá! Bộ cao cấp này giống hệt bộ Ôn Du mặc, không để ý kỹ thì thật khó phân biệt.”


“Nghe nói dạo này cô ta thân với cậu Tống lắm, biết đâu là cậu Tống tặng thì sao?”


Lâm Tịnh làm bộ thẹn thùng cúi đầu:


“Không có đâu, bọn tôi chỉ là bạn bè bình thường thôi.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo