Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bình luận lại điên cuồng nhảy:
【Nữ chính dựa vào quan hệ của nam chính mà chui được vào khu VIP, còn ăn cắp bản thảo phát biểu của nữ phụ!】
【Cô ta định lên sân khấu đọc nguyên bài của nữ phụ, giả vờ mình mới là tiểu thư nhà giàu đích thực, mưu mô quá!】
【Nữ chính chỉ còn thiếu 5% nữa là hoàn thành nhiệm vụ, cô ta còn vay 500 nghìn nợ nặng lãi mua trang sức, chỉ để tối nay cướp sạch vị trí của nữ phụ!】
Lục Tuyết Vi đứng cạnh tôi, mặt đầy bất mãn:
“Lâm Tịnh dạo này đúng là càng lúc càng láo, tối nay còn dám mặc giống cậu!”
Tôi mỉm cười trấn an:
“Dù có giống đến mấy thì cô ta cũng không thể thay thế được tớ đâu.”
“Công nhận, hàng giả mãi vẫn chỉ là hàng giả!”
Nói rồi, Lục Tuyết Vi cố tình liếc Lâm Tịnh một cái đầy thách thức.
Lần này, Lâm Tịnh không hề tỏ ra sợ sệt, ngược lại còn ngẩng cao đầu, nở nụ cười kh iêu kh ích với Lục Tuyết Vi.
Tiệc kỷ niệm chính thức bắt đầu, MC công bố trước toàn hội trường:
“Tiếp theo, xin mời đại diện sinh viên, Ôn Dư, lên sân khấu phát biểu.”
Khi ánh đèn sân khấu quét tới, Lâm Tịnh bất ngờ đứng dậy, giành bước trước tôi lên bục:
“Xin chào mọi người, tôi là Ôn Dư.”
Hội trường lập tức chìm vào im lặng.
Tống Ứng Tinh ngồi ngay hàng ghế đầu, trên mặt là nụ cười đầy kiêu ngạo, cứ như thể người đang tỏa sáng trên sân khấu kia chính là bản thân anh ta.
Lâm Tịnh hít sâu một hơi, lấy điện thoại ra chuẩn bị đọc bài phát biểu. Nhưng vừa nhìn vào màn hình, sắc mặt cô ta lập tức trắng bệch.
Bài phát biểu lưu trong ghi chú không biết từ lúc nào đã biến thành ảnh chụp màn hình đoạn chat giữa cô và nền tảng vay nặng lãi.
“Chuyện… chuyện gì thế này?”
Cô ta hoảng loạn ngẩng lên, vừa hay bắt gặp ánh mắt tôi – nửa như cười, nửa như chẳng buồn cười.
Tôi chậm rãi bước lên bục, lấy micro từ bàn tay run rẩy của cô ta:
“Có vẻ bạn Lâm Tịnh quá căng thẳng rồi, để tôi thay vậy.”
Khi ánh đèn lần nữa rọi lên người tôi, màn hình lớn phía sau bỗng sáng bừng.
Không phải bản PPT đã chuẩn bị, mà là toàn bộ “chiến tích” của Lâm Tịnh mấy tháng qua!
Hóa đơn quẹt thẻ tín dụng tới mức nổ tung, đoạn chat với mối buôn hàng fake cao cấp, cả ảnh chụp n u d e khi v ay n ặng l ãi, lẫn tin nhắn đòi nợ đe dọa… tất cả đều phóng to, rõ mồn một.
Đòn chí mạng nhất là đoạn video cuối.
Tống Ứng Tinh chuyển khoản cho Lâm Tịnh bằng tiền dự án do nhà họ Ôn tài trợ, kèm cả đoạn chat:
“Đợi anh thâu tóm xong sản nghiệp nhà Ôn, em muốn bao nhiêu đồ cao cấp cũng có.”
Cả hội trường ồ lên.
Tống Ứng Tinh bật dậy, mặt tái mét, chỉ tay vào tôi:
“Ôn Dư! Cô điên rồi à?!”
Lâm Tịnh như bị rút cạn sức lực, ngồi bệt trên sân khấu, miệng không ngừng lẩm bẩm:
“Xong rồi… xong thật rồi…”
Bình luận trực tiếp như phát nổ:
【!!! Đòn kết liễu! Nữ phụ lột trần toàn bộ mặt mũi nữ chính!】
【Thanh tiến độ về 0, còn tụt âm 50%! Hệ thống báo nữ chính thất bại vì lừa đảo và nợ nần!】
【Cổ phiếu nhà họ Tống rơi một đường thẳng luôn rồi! Nhà họ Ôn vừa rút hết vốn, còn tung luôn bằng chứng trốn thuế!】
Tôi bình thản cất tiếng qua micro:
“Chắc mọi người cũng đã nghe nhiều về chuyện bạn Lâm Tịnh bắt chước tôi. Chỉ là, tôi không ngờ cô ấy lại chọn một dịp quan trọng thế này… để giả mạo thân phận của tôi.”
Ánh mắt tôi dừng lại nơi gương mặt trắng bệch của Tống Ứng Tinh, khóe môi nhếch lên lạnh lùng:
“Nhưng tôi muốn nói, hàng giả mãi là hàng giả. Ai nhầm cá chép hóa rồng, tôi chỉ mong sau này họ đừng hối hận.”
Điện thoại của Tống Ứng Tinh rung liên tục.
Anh ta cầm lên, nhưng chẳng dám nghe.
Cả hội trường xôn xao náo loạn.
Không ai ngờ, lễ kỷ niệm 70 năm của trường lại chứng kiến một quả “phốt” chấn động như thế này.
So với mọi tiết mục, màn này còn gay cấn gấp trăm lần!
Tiệc kết thúc, Lâm Tịnh bị người của công ty đòi nợ chặn ngay hậu trường.
Cô ta vừa khóc vừa cầu cứu Tống Ứng Tinh, nhưng đổi lại chỉ là ánh mắt chán ghét.
Đúng lúc ấy, cha mẹ Tống Ứng Tinh hớt hải chạy tới, vừa đánh vừa mắng:
“Sao bọn tao lại sinh ra cái đồ ngu xuẩn như mày!”
“Còn không mau xin lỗi Dư Dư, nói là trước kia mày bị ma che mắt, biết sai rồi…”
Chưa để anh ta mở miệng, tôi đã cắt ngang:
“Không cần, ép duyên thì chẳng bao giờ bền.”
“Từ trước tới giờ, nhà họ Ôn cho nhà họ Tống đã đủ nhiều. Bố mẹ tôi không phải từ thiện, cũng không làm ăn lỗ vốn.”
Sắc mặt cha mẹ Tống tái mét.
Họ hiểu lần này, nhà họ Tống đã hoàn toàn sụp đổ.
Chửi Tống Ứng Tinh một trận tơi tả, họ lôi anh ta rời khỏi trường.
Trước khi đi, tôi vẫn bắt gặp ánh mắt bất cam của anh ta.
Hừ, ngu xuẩn!
Tôi đứng ở cuối hành lang, nhìn Lâm Tịnh bị cưỡng ép lôi đi, từng viên đá trên chiếc váy lấp lánh rơi vãi khắp sàn… giống hệt như những ảo vọng viển vông của cô ta – bị nghiền nát không thương tiếc.
“Quá đã! Pha này đúng là đóng đinh bọn họ lên cột nhục nhã rồi.”
Ánh mắt Lục Tuyết Vi đầy khâm phục: “Dư Dư, cậu ngầu quá!”
Tôi mỉm cười, đúng lúc nhận được tin nhắn từ cha mẹ:
“Con gái làm tốt lắm. Trước giờ vì nể con nên chúng ta mới chống đỡ nhà họ Tống bao năm nay, không ngờ lại nuôi phải một con sói mắt trắng!”
Kể từ hôm đó, tần suất xuất hiện của bình luận trên màn hình ngày càng ít.
【Nữ chính bị cưỡng chế đưa về quê nghèo, nghe nói phải làm ba công việc để trả nợ lãi cao, cả đời này đừng mong mà thoát ra.】
【Nam chính cùng cha mình đều vào tù, sản nghiệp nhà họ Tống bị nhà họ Ôn thâu tóm, coi như vật về với chủ cũ.】
【Thanh tiến độ “thay thế” đã biến mất hoàn toàn! Nữ phụ cuối cùng cũng có thể yên tâm làm bạch phú mỹ!】
Dòng bình luận cuối cùng biến mất, tôi như nghe thấy một tiếng “tách” khẽ vang lên, tựa như xiềng xích vô hình nào đó đã vỡ vụn.
Tôi nghĩ, từ hôm nay, số phận của tôi sẽ không còn bị người khác chi phối.
Đồ đạc của Lâm Tịnh trong ký túc xá bị quản lý dọn sạch, chỉ còn lại một xấp giấy đòi nợ chưa kịp xử lý.
Tôi vứt hết vào thùng rác, rồi quay người cùng Lục Tuyết Vi ra căn tin mua sữa đậu nành và quẩy.
“Tiếp theo đi đâu chơi đây?” Lục Tuyết Vi vừa gặm quẩy vừa hỏi.
“Tới thư viện thôi.” Tôi uống một ngụm sữa đậu nành, ánh nắng qua cửa sổ rơi trên mu bàn tay ấm áp, “Cuốn “Lịch sử tài chính” lần trước tớ vẫn chưa đọc xong.”
“Hả? Dư Dư, cậu lại “cày” nữa à? Cậu định để người khác sống không yên sao!”
“Ôi cô chủ à, sau này chúng ta phải thừa kế gia nghiệp, không hiểu tài chính thì cứ chờ mà trở thành Tống Ứng Tinh tiếp theo đi!””
“Học, nhất định phải học chứ!”
“Còn sức là còn cày!”
Nửa tiếng sau, trong thư viện vang lên tiếng than thở của Lục Tuyết Vi:
“Cứu mạng, thần thiếp chịu không nổi rồi…”
Ba năm sau, tôi thực tập ở tập đoàn gia đình, Lục Tuyết Vi lấy danh nghĩa “học hỏi” để làm trợ lý riêng của tôi.
Nghe nói Lâm Tịnh vẫn ở quê làm công nhật để trả nợ, còn nhà họ Tống sau phá sản thì bặt vô âm tín.
Ánh nắng rọi lên bản hợp đồng tôi vừa ký, nét chữ dứt khoát gọn gàng.
Mọi chuyện năm xưa, tựa như một giấc mộng.
Lục Tuyết Vi đưa cho tôi ly trà sữa:
“Lại nhớ đến hai người đó à?”
Tôi khẽ lắc đầu, mỉm cười.
Chuyện của Lâm Tịnh khiến tôi hiểu ra, không ai có thể thực sự bị thay thế.
Trên đời này, điều quý giá nhất vẫn luôn là… được làm chính mình.
(Hoàn)