Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1
Vừa tốt nghiệp thực tập, tôi chính thức được nhận vào làm.
Lục Yến tìm đến tôi.
Hỏi tôi có bằng lòng kết hôn với anh không.
Kết hôn hợp đồng.
Một năm sau, anh cho tôi mười triệu.
Con người ta không thể vì chút tự tôn mà bỏ qua số tiền đó chứ.
Tôi sợ chỉ cần do dự một giây, anh sẽ đổi ý.
2
Từ lúc nhận giấy đăng ký kết hôn đến khi tổ chức tiệc cưới chưa đầy một tháng.
Buổi tối.
Tôi đã đặc biệt trang điểm, ăn mặc kỹ càng.
Vừa thay xong chiếc váy ngủ ren.
Lục Yến lại đưa cho tôi một bản thỏa thuận ly hôn.
“Một năm sau, ai đi đường nấy.”
3
Anh giờ đã trưởng thành hơn thời cấp ba rất nhiều.
Ngoại hình tao nhã, lạnh lùng.
Tôi sững người: “Ký ngay bây giờ sao?”
Lục Yến như đang vội: “Trước khi hợp đồng hết hạn đưa cho tôi là được.”
Tôi gật đầu: “Tối nay anh ngủ đâu?”
Không khí lập tức lặng thinh.
Tôi thật muốn tự vả mình một cái.
Động tác của Lục Yến khựng lại.
Một lúc sau.
Anh khẽ nhếch môi cười.
Ánh mắt tối lại, ý vị khó lường.
“Cô Giang.”
Anh cười khẽ hỏi: “Em có tâm sự gì sao?”
4
Tôi nhìn theo ánh mắt của anh.
Giật mình lấy tay che ngực.
“Vô liêm sỉ!”
Lục Yến nhướng mày, thong thả tựa vào khung cửa.
Cố ý trêu chọc tôi.
“Hôm nay là ngày lành, ngủ cùng nhau đi?”
Đều là người lớn cả rồi, thêm vào đó tôi lại ăn mặc thế này.
Là đàn ông ai mà không hiểu nhầm.
Tôi vừa tức vừa chột dạ.
“Rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại.
Người này vẫn là tên lưu manh ngông cuồng hồi cấp ba!
5
Sau đó, tôi không gặp lại Lục Yến nữa.
Nghe nói anh đi công tác nước ngoài rồi.
Ở biệt thự lớn, chồng không về nhà.
Tôi cũng thấy thoải mái.
Nửa đêm.
Dưới tầng vang lên tiếng động cơ.
Bảy tháng không gặp, Lục Yến đã về rồi.
Anh ngủ ở phòng cho khách.
Tôi yên tâm, trở mình ngủ tiếp.
Nhưng rồi lập tức trợn tròn mắt.
Tối qua tôi uống say, ngủ nhầm ở phòng cho khách.
Còn lôi cả những bức thư tình hồi trẻ viết cho anh ra đọc, bây giờ chắc vẫn còn để ở đó!
6
Hành lang lạnh lẽo tĩnh mịch.
Tôi lặng lẽ mở cửa phòng cho khách.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy.
Lục Yến đang tắm.
Tôi nín thở lục lọi một hồi.
Không tìm thấy gì.
Ngay giây tiếp theo, cửa phòng tắm bật mở.
Lục Yến chỉ mặc mỗi chiếc quần ở nhà màu xám.
Làn da trắng lạnh.
Trên những cơ bắp săn chắc còn vương những giọt nước.
Bốn mắt chạm nhau.
Anh nhàn nhạt nói: “Em giấu người ở đây à?”
7
Tôi lại lén liếc nhìn cơ bụng của anh, rồi đáp: “Không có.”
Lục Yến chậm rãi lau tóc: “Tìm tôi có chuyện gì sao?”
Tôi bịa ra một cái cớ:
“Ừm… xem thử anh có giấu phụ nữ không.”
Lục Yến nghe vậy thì bật cười:
“Nếu tôi giấu phụ nữ, tối nay đã không về rồi.”
“Tức là bảy tháng qua anh ở cùng người phụ nữ khác?”
Biết mình lỡ lời, tôi vội ngậm miệng.
Lục Yến lại không buông tha, ánh mắt đầy hứng thú, trêu chọc:
“Em muốn cùng tôi nói mấy chuyện này à?”
8
Chưa kịp nghe giải thích.
Tôi đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, định nói gì đó.
Điện thoại vang lên.
Lục Yến khoác tạm chiếc áo thun ngắn tay, ra ban công nghe điện thoại.
Toàn nói tiếng Anh.
Tôi chẳng buồn quan tâm.
Lại tiếp tục lục lọi một lượt nữa.
Cuối cùng nằm xuống giả vờ ngủ.
Lục Yến sẽ không ngủ chung với tôi đâu, sáng mai tôi lại tìm tiếp.
Dù sao cũng không thể để anh phát hiện trước.
Chỉ là lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi cảm giác bên cạnh lún xuống một khoảng.
Đêm đó, tôi mơ một giấc mơ.
Mơ về Lục Yến thời cấp ba.
Du học sinh từ Hồng Kông chuyển đến, thành tích tốt, ngoại hình tốt, gia cảnh tốt.
Tên của anh từng nổi khắp trường.
Anh từng có bạn gái.
Không rõ lúc đó hai người cãi nhau chuyện gì.
Bạn gái anh khóc.
Lục Yến xách đồng phục, cúi người bất đắc dĩ dỗ dành cô ấy.
Tôi đứng cách đó không xa.
Chỉ cảm thấy, khắp nơi tĩnh lặng đến đáng sợ.
9
Mơ thì lúc nào cũng lộn xộn.
Giây trước vừa mới buồn bã tủi thân.
Chớp mắt cái đã mơ thấy mình nhổ củ cải.
Đèn phòng ngủ đột nhiên bật sáng.
Tôi vẫn chưa thoát khỏi giấc mơ, lẩm bẩm nói: “Sao mà nhổ mãi không được vậy…”
Lục Yến hít sâu một hơi: “Em mở mắt ra mà xem, em đang làm gì đấy.”
Tôi vừa định mở mắt.
Cổ tay đã bị bàn tay ấm nóng của anh nắm lấy, kéo ra.
Lục Yến đứng dậy đi vào phòng tắm, chẳng cho tôi cơ hội mở miệng.
Anh lạnh giọng nói:
“Còn quậy nữa thì ngủ dưới đất.”
“….”
Người này thật hung dữ!