Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
10
Sáng hôm sau là cuối tuần, tỉnh dậy thì trời đã sáng rõ.
Tôi sờ sang bên cạnh, thấy lạnh ngắt.
Ăn sáng xong một cách chậm rãi.
Lục Yến đã đợi sẵn trong xe.
Hôm nay phải về nhà cũ.
Trên xe.
Suốt quãng đường không ai nói gì.
Cuối cùng tôi mở lời: “Chuyện tối qua, xin lỗi.”
Lục Yến đang xử lý công việc.
Nghe vậy liếc mắt nhìn tôi: “Tối qua em tìm gì vậy?”
Tôi khựng lại, rồi thẳng thắn: “Thư tình.”
“Em viết à?”
“Ừ.”
Ánh mắt Lục Yến lơ đãng dừng lại trên mặt tôi.
Anh hỏi: “Thầm mến à?”
Hai má tôi hơi nóng lên: “Anh ấy là đàn anh cấp ba của tôi, đẹp trai lắm đấy nhé.”
Tôi nhìn thẳng vào anh nói.
Lục Yến bật cười một tiếng,
Giống như chẳng hề để tâm.
Tôi giống như tên hề nhảy nhót trước mặt anh.
Tôi đang mong chờ cái gì chứ?
“Vậy bây giờ kết hôn rồi thì sao?”
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu.
Lục Yến nghiêng mặt, trêu chọc: “Tôi ngủ ở giữa hai người à?”
“….”
11
Khi xuống xe, tôi mạnh dạn kéo tay áo anh lại.
“Đã diễn thì phải diễn tròn vai, tôi muốn nắm tay.”
Sắc mặt Lục Yến không đổi.
Còn đang lưu luyến chủ đề khi nãy.
“Vậy là tôi ngủ ở giữa hai người, hay em muốn nhue thế nào?”
Rõ ràng là anh đang cười.
Nhưng tôi lại cảm thấy nụ cười đó trống rỗng, chẳng có chút sức sống.
Giống như bề ngoài trông hòa nhã, bên trong lại lạnh lẽo vô cùng.
Tôi nói: “Tôi sẽ tổ chức cho anh một đám cưới long trọng, danh chính ngôn thuận!!”
Lời vừa dứt.
Lục Yến cụp mắt xuống nhìn tôi, như thật sự nở nụ cười.
Sau đó, anh thong thả nắm lấy tay tôi.
Mười ngón đan chặt vào nhau.
Khẽ nói: “Vậy em phải làm thủ tiết vì tôi đấy, vợ à.”
12
Trước cổng nhà cũ.
Tôi biết anh chỉ đang diễn kịch.
Nắm tay cũng không phải thật lòng muốn nắm.
Nhưng khi nghe hai từ “vợ à”, tim tôi không kìm được mà đập nhanh hơn vài nhịp.
Vừa bước vào phòng khách.
“Mong ngóng từ đầu năm đến cuối năm, cuối cùng thằng ba cũng chịu dẫn vợ về gặp mặt rồi hả?”
Lục Yến là con trai út trong nhà, xếp thứ ba.
Có lẽ để né chuyện liên hôn, nên mới tình cờ tìm tôi kết hôn luôn.
Lục Yến nở nụ cười nhàn nhạt: “Mẹ, chẳng phải con sợ làm phiền mẹ nghỉ ngơi sao.”
“Mẹ sợ làm phiền con thì có.”
Người phụ nữ trung niên khoác khăn choàng lạnh lùng cười một tiếng, nhìn về phía tôi.
“Cô Giang phải không, qua đây pha cho tôi ly trà.”
Nhưng trước mặt bà chẳng có ly trà nào cả.
Ý là muốn tôi tự đi pha trà cho bà.
Tôi vừa định đứng dậy.
Cổ tay đã bị ai đó giữ chặt.
Lục Yến dựa vào lưng ghế, chơi đùa với ngón tay tôi: “Bên cạnh có hai người giúp việc, nhất định phải bắt cô ấy đi sao?”
“Mẹ muốn uống trà do con dâu pha, không được à?”
“Đương nhiên không được rồi, vợ con không phải để người ta sai khiến.”
Đừng diễn nữa...
Mẹ kiếp, tôi lại càng thích anh hơn rồi.
13
Mấy người con nhà họ Lục bình thường đều bận rộn.
Nên quy định mỗi tháng phải về nhà cũ ăn cơm, ngủ lại một đêm.
Bàn ăn lạnh lẽo vắng lặng.
Chỉ cảm thấy ngôi nhà này chẳng giống nhà chút nào, áp lực và nghiêm túc.
Vào phòng ngủ.
Tôi lại căng thẳng: “Tôi có thể ngủ phòng cho khách không?”
“Vậy tính là em vi phạm hợp đồng.”
Trong hợp đồng viết rõ, nếu để người khác phát hiện đây là cuộc hôn nhân giả, bên B phải bồi thường cho bên A năm triệu.
Tôi đánh trống lảng: “Anh với mẹ anh có nhiều mâu thuẫn lắm à?”
Lục Yến vẫn bận xử lý công việc, thờ ơ đáp: “Nhìn trúng tôi rồi? Muốn cứu rỗi tôi sao?”
“Người phụ nữ bảy tháng đi cùng anh không cứu được anh à?”
Anh cười khẽ: “Nếu tôi thật sự có người trong lòng, vậy tôi cưới em làm gì?”
“...”
Anh nói bây giờ không thích ai.
Tôi hơi hụt hẫng.
Tôi hé miệng định nói gì đó.
Trước mắt bỗng tối sầm lại.
Sau này tôi mới nghe nói là do vợ chồng anh hai cãi nhau.
Làm đổ cốc nước vào ổ cắm điện.
Khiến cả tầng hai bị cúp điện.
Lúc đó, tôi đã sợ hãi ngồi lên đùi Lục Yến.
14
Tôi đâu có thiệt thòi gì.
Chẳng qua chỉ là muốn lại gần anh thôi.
“Tôi sợ quá.”
Sắc mặt Lục Yến khựng lại một chút: “Tôi còn sợ hơn.”
Ánh đèn trong phòng mờ tối.
“Anh sợ gì?”
Giọng anh mang theo ý cười trêu chọc: “Sợ tiền mất mà sắc cũng mất.”
Người này lăn lộn xã hội bao nhiêu năm.
Hiểu rõ lòng người đến mức nào chứ.
Như thể anh đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi dành cho anh.
Tôi giả vờ nghe không hiểu: “Vậy sao anh còn cưới tôi?”
Lục Yến chẳng có biểu cảm gì, tay nhẹ nhàng đặt trên đầu gối tôi: “Nghe lời, thiếu tiền.”
Tôi thiếu tiền hồi nào.
Nghĩ đến chuyện gì đó, tôi không giải thích nữa.
Nhìn thấy chân mày anh nhíu lại,
Chắc định nói câu quen thuộc: “Còn quậy nữa thì tối nay ngủ dưới đất.”
“Lục Yến.”
“Hửm.”
“Anh tin không, tôi đoán được anh đang nghĩ gì.”
Khoảng cách rất gần.
Gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Lục Yến hơi nhướng mí mắt, ánh mắt lướt qua môi tôi.
“Nếu em đoán được, em đoán xem tôi có dám không.”