Nắng mưa - Chương 9

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

38

 

Dạo ấy trùng với dịp kỷ niệm thành lập công ty.

 

Nhiều đối tác tặng hoa, tặng quà.

 

Gửi tới chỗ Lục Yến.

 

Chắc là nhiều quá, để không xuể.

 

Lục Yến trực tiếp cho người mang hết sang chỗ tôi.

 

Tôi cũng không khách sáo, nhận hết, chẳng dại gì từ chối.

 

Chuyện của tôi và anh cũng lan truyền khắp công ty.

 

Có người còn nói vì tổng giám đốc Lục xuống tay mạnh quá, tôi bị thương nên mới xin nghỉ.

 

Tin đồn nhiều đến mức tôi chẳng muốn giải thích nữa.

 

Hôm ấy là sinh nhật bà Lục.

 

Tôi lại phải theo về nhà cũ.

 

Trên xe.

 

Tôi đang ngắm nghía món quà hôm nay mới nhận được, một sợi dây chuyền đính kim cương hồng.

 

Tâm trạng Lục Yến cũng khá tốt: “Thích không?”

 

Tôi gật đầu: “Thích chứ, sao mấy người đó chọn quà giỏi thế?”

 

Lục Yến cười khẽ: “Em thích là được rồi.”

 

Nhà cũ hôm nay đèn đuốc sáng trưng.

 

Bà Lục tổ chức tiệc mừng sinh nhật.

 

Nhưng bàn tiệc chính vẫn chẳng ai nói chuyện gì.

 

Bà Lục hỏi: “Gần đây thằng ba bận lắm à?”

 

Lục Yến không nói bận hay không: “Sao thế ạ?”

 

Bà Lục vẫn giữ dáng vẻ cao ngạo ấy: “Nếu bận quá thì sáp nhập về đây, để anh cả với anh hai cùng quản lý.”

 

Sáp nhập về tập đoàn nhà họ Lục cũng đồng nghĩa, Lục Yến lại nằm trong tầm kiểm soát của bà ấy.

 

Lục Yến khẽ cười giễu, thong thả nhấp ngụm trà.

 

Tôi nhận ra điều gì, tay dưới gầm bàn khẽ kéo áo anh.

 

Sau đó, anh nắm lấy tay tôi, đan chặt mười ngón.

 

“Con nói này mẹ, sinh nhật thôi mà, mẹ còn mơ tưởng gì nữa vậy?”

 

Bàn tiệc im phăng phắc.

 

Trong đám con cái, chỉ có Lục Yến dám đối đầu với bà.

 

Bà Lục mất mặt, nghiêm mặt ngồi thẳng dậy: “Lão Lưu, đuổi hết người ngoài đi.”

 

Dường như Lục Yến đã quá quen với cảnh này: “Khỏi cần phiền như thế.”

 

Tôi chẳng dám nói câu nào, chỉ lặng lẽ theo anh đứng dậy.

 

Lục Yến nắm chặt tay tôi, thản nhiên rời đi dưới bao ánh mắt soi mói.

 

Sau này tôi mới biết.

 

Bà Lục không thể sinh con.

 

Nhưng nhà giàu cần có người nối dõi.

 

Nhà họ Lục có ba đứa con trai, một đứa con gái.

 

Đều là do bà Lục cho phép ông Lục sinh với người phụ nữ khác.

 

Bà Lục lần lượt đưa về nhà, cho nhận tổ quy tông.

 

Sau đó nghiêm khắc quản giáo, cứ như thể bước ra từ một triều đại phong kiến diệt vong nào đó, việc học, hôn nhân, thậm chí từng lời nói đều bị bà ấy sắp đặt.

 

Mấy đứa con từ nhỏ đã không hiểu mình sai ở đâu, cứ thế mà sống trong căn nhà lớn đó.

 

Chỉ có Lục Yến là không chịu phục tùng, thời kỳ nổi loạn, bà Lục tức giận, ném anh sang đại lục sống với bạn bè, thế nên Lục Yến mới học trường phổ thông bình thường.

 

Trên đường về, Lục Yến vẫn không buông tay tôi.

 

Như thể đang mắc kẹt trong tâm trạng khó chịu nào đó.

 

Tôi cắn môi định nói gì đó.

 

Liếc thấy bên vệ đường cạnh chốt bảo vệ, có một bóng người quen thuộc.

 

Lục Yến cũng nhìn thấy.

 

Mắt anh chẳng có chút gợn sóng nào.

 

“Đợi tôi một chút.” Anh nói.

 

39

 

Tề Tư Na thấy Lục Yến bước xuống xe, lập tức rơi nước mắt: “Lục Yến…”

 

Lục Yến dựa vào xe, cúi đầu châm thuốc, rồi mới chậm rãi ngẩng lên: “Lâu rồi không gặp, giờ học được trò theo dõi rồi à?”

 

Tề Tư Na không phủ nhận: “Xin lỗi…”

 

Lục Yến cười khẩy, im lặng vài giây: “Tôi nhớ lần trước chia tay cũng êm đẹp lắm mà, sau đó cô không chịu nổi cảnh yêu xa, bám lấy một người có thể đưa cô đi bar chơi. Mọi người đều trưởng thành rồi, tôi cũng nói rõ với cô rồi, đã chọn rồi thì đừng hối hận.”

 

Tề Tư Na không ngờ anh lại lôi hết mọi chuyện ra nói thẳng: “Lục Yến… em chỉ là, quá nhớ anh thôi.”

 

Lục Yến ngước nhìn trời, cũng chẳng còn kiên nhẫn: “Người ta hay nói nên coi người cũ như đã chết, tôi kết hôn rồi, chuyện cũ coi như đã qua, tôi tôn trọng cô, cô cũng nên tôn trọng tôi.”

 

Lời nói dứt khoát.

 

Tôi ngồi trong xe, nghe rõ mồn một từng câu từng chữ.

 

Tôi đã nói rồi mà.

 

Người tôi thích, chắc chắn là người tỉnh táo, không dây dưa lằng nhằng.

 

Một người đàn ông thực sự tốt.

 

Về đến nhà.

 

Tôi lại nghĩ đến bức thư tình bị mất.

 

Tôi định sẽ dùng cách ban đầu nhất…

 

Để thổ lộ với anh!

 

Lục Yến cứ thế nhìn tôi đi đi lại lại, lúc thì lục dưới gối, lúc thì cúi người nhìn dưới gầm giường.

 

Cuối cùng, anh kéo tôi ngồi xuống.

 

Nói chính xác hơn là kéo tôi ngồi vào lòng anh.

 

Tim tôi đập loạn: “Anh uống rượu à?”

 

Lục Yến lắc đầu: “Sợ không?”

 

Tôi cũng lắc đầu: “Chẳng phải hai người sớm chia tay rồi sao?”

 

Lục Yến cười không thành tiếng: “Tôi hỏi là, có sợ gia đình tôi không?”

 

Tôi nghiêm túc suy nghĩ: “Tôi lấy anh, đâu phải lấy mẹ anh.”

 

Lục Yến không nói gì, chỉ nhìn tôi.

 

Ánh mắt trầm lặng mà dịu dàng, như nước chảy vào tận đáy lòng tôi.

 

Tay anh ôm lấy eo tôi.

 

Nhẹ nhàng xoa xoa.

 

Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động.

 

Một giây, hai giây…

 

Khoảng cách giữa môi chỉ còn một chút.

 

Tôi chưa chuẩn bị sẵn, theo bản năng né đi.

 

Trong lòng thầm chửi mình không có tiền đồ, né cái gì chứ!

 

Lục Yến cũng sực tỉnh, nhưng ánh mắt vẫn khóa chặt trên người tôi.

 

Tôi chịu không nổi ánh mắt ấy: “Tôi đi tắm.”

 

Nói xong luống cuống bỏ chạy.

 

Vào phòng tắm, tôi nhìn gương vỗ vỗ mặt, mặt tôi đỏ bừng, tôi lại âm thầm mắng bản thân thêm lần nữa.

 

Giây tiếp theo.

 

Cửa mở.

 

Lục Yến bước vào.

 

Tôi theo phản xạ quay người lại.

 

Nụ hôn ập tới, chẳng kịp phòng bị.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo