Nắng mưa - Chương 8

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

33

 

Suốt quãng đường chẳng ai nói gì.

 

Đèn đỏ.

 

Lục Yến dừng xe.

 

“Tôi không biết cô ta đến công ty.”

 

Tôi chỉ khẽ đáp ‘ừm’ một tiếng.

 

Lục Yến cau mày, chờ hai giây: “Không có gì muốn hỏi sao?”

 

Tôi nghĩ một chút, chuyện giữa hai người họ, tôi cũng nghe phong phanh rồi.

 

Năm nhất đại học, Lục Yến quay lại với Tề Tư Na, lúc đó tôi còn học lớp 11.

 

Khi ấy có người kể rằng, sinh nhật của Tề Tư Na, anh một mình về nước, không nói cho ai biết.

 

Có lẽ định tạo bất ngờ, ai ngờ lại bắt gặp cô ta đi xem phim với người khác.

 

Tôi nói: “Không có.”

 

Hơi thở Lục Yến như bị nghẹn lại, rõ ràng anh đang rất bực: “Nói chuyện của em đi.”

 

“Chuyện gì?”

 

“Còn liên lạc với cái người kia à?”

 

Anh ám chỉ đàn anh mà tôi từng thích.

 

Tôi cố nhịn cười: “Vẫn còn liên lạc.”

 

Đèn xanh bật lên.

 

Chiếc xe lao vút đi, tốc độ như mang theo cơn giận.

 

34

 

Hôm sau Lục Yến có cuộc họp,

 

Nhà cũ xa công ty, nên chúng tôi không ở lại.

 

Trên đường về, tôi bỗng thấy mệt, lạnh người, chỉ muốn ngủ.

 

Về đến nhà mới phát hiện bị sốt.

 

Cảm cúm đến nhanh như vậy đấy.

 

Tôi nhìn anh vắt khăn đắp lên trán cho tôi.

 

Mấy đường gân xanh trên mu bàn tay anh hiện rõ, khiến người ta suy nghĩ lung tung.

 

Tôi né tránh ánh mắt anh, cả người lại càng nóng hơn: “Cảm ơn.”

 

Lục Yến sờ tay tôi: “Khó chịu lắm không?”

 

Tôi lắc đầu: “Cũng tạm.”

 

Anh không nói gì, chỉ nhìn tôi rồi lại hỏi: “Anh ta tốt lắm sao?”

 

Chủ đề đổi nhanh quá.

 

Tôi ngơ ngác, buồn ngủ kéo tới, khẽ cong môi:

 

“Ừm, anh ấy tốt lắm.”

 

“…”

 

35

 

Lục Yến không còn tức giận nữa.

 

Anh ngồi bên cạnh nhìn người trên giường rất lâu.

 

Cuối cùng đứng dậy.

 

Ánh mắt anh vô tình liếc qua phong thư màu hồng kẹt trong khe tủ đầu giường.

 

Là bức thư tình mà cô gái này đã tìm mãi.

 

Anh cúi người, chậm rãi nhặt lên.

 

Thư đã bị mở ra.

 

Lén đọc thư người khác đúng là không biết xấu hổ.

 

Nhưng Lục Yến anh chưa bao giờ là người biết giữ thể diện.

 

Anh cũng muốn xem xem, rốt cuộc tên kia tốt đến mức nào.

 

Dòng đầu tiên đập vào mắt anh.

 

--- Chào bạn học Lục Yến lớp 12A.

 

36

 

Bức thư tình này, tôi đã suy nghĩ rất lâu mới viết xong.

 

Chỉ tiếc là sau khi Lục Yến thi đại học xong, anh không tham gia họp lớp cũng không đi liên hoan, từ đó không còn xuất hiện ở trường nữa.

 

Thư cũng chưa từng gửi đi.

 

Tôi viết thế này:

 

— Chào bạn học Lục Yến lớp 12A.

 

Em là Giang Hà lớp 10C.

 

Chắc anh không biết em đâu.

 

Nhưng em đã biết anh từ lâu rồi.

 

Từ hôm khai giảng, trên lễ đài.

 

Anh nói sau này sẽ làm trong lĩnh vực phát triển trí tuệ nhân tạo.

 

Giáo viên hỏi, nếu tương lai AI thay thế con người, người bình thường không có cơm ăn thì sao, chẳng phải là chuyện xấu à?

 

Anh nói, anh có năng lực, sẽ mở công ty ở nhiều lĩnh vực, để mọi người đều có cơm ăn.

 

Anh biết không?

 

Em muốn trở thành người như anh.

 

Em thích một người như anh vậy.

 

Nói thẳng thế này chắc anh sẽ cười em mất.

 

Nghe nói anh sắp đi du học Mỹ rồi.

 

Em cũng không dám làm phiền anh.

 

Cũng không dám chủ động làm quen.

 

Chỉ mong mọi việc suôn sẻ đến với anh,  chúc anh học hành thuận lợi, bình an khỏe mạnh.

 

Dù hiện tại thành tích của em lên xuống thất thường,

 

Nhưng em sẽ cố gắng đuổi kịp bước chân anh!

 

Còn nữa.

 

Anh mặc đồng phục, đẹp hơn người khác gấp vạn lần!

 

….


37

 

Khi tôi tỉnh lại thì đã hạ sốt rồi.

 

Ngoài phòng khách vang lên tiếng nói chuyện.

 

Là em gái của Lục Yến.

 

Cô nhóc vừa đi du học về, hết tiền tiêu vặt nên tìm anh trai xin thêm.

 

Trong bữa cơm.

 

Lục Yến thử sờ trán tôi, thấy yên tâm mới nói:

 

“Tôi xin nghỉ giúp em rồi, ở nhà nghỉ ngơi hai ngày đi.”

 

Tôi gật đầu, phát hiện tai anh hơi đỏ:

 

“Anh sao thế?”

 

Lục Yến nhìn tôi, như chợt mất tập trung: “Em nói gì cơ?”

 

Em gái ngồi cạnh không kiên nhẫn giúp tôi trả lời: “Chị dâu nói chị ấy muốn tiêu tiền anh kiếm được đấy.”

 

Tôi sững người: “Tôi… tôi đâu có nói thế…”

 

Chưa kịp phân bua, đã thấy có người chuẩn bị ‘phát lì xì’ rồi.

 

Lục Yến đưa tôi một chiếc thẻ: “Không giới hạn, cứ tiêu đi.”

 

“…”

 

Làm chồng, anh có thể không quá săn sóc tỉ mỉ.

 

Nhưng đưa thẻ cho tôi kiểu đó lại khiến người ta cảm thấy rất săn sóc.

 

Đang ngây ra, em gái ghé vào tai tôi thì thầm: “Chị ba, tiền này chị phải chia cho em một nửa đấy.”

 

“…”

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo