Nàng Tiên Nhỏ Trong Phòng Phẫu Thuật - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

1


Tôi bị viêm ruột thừa cấp, nên đã đến bệnh viện nơi bạn trai làm việc để khám.


Trợ lý của anh ta thấy tôi liền trêu: "Chị dâu đến rồi à? Hôm nay mang món gì ngon cho anh Trì thế?"


Tôi và Trì Phi đã yêu nhau năm năm, đã tiến đến giai đoạn bàn chuyện cưới hỏi.


Bạn bè và đồng nghiệp xung quanh anh ta đều mặc định rằng ngày vui của chúng tôi sắp đến gần.


Trước đây chính tôi cũng nghĩ như vậy.


Vì thế—


Trì Phi nói cơm ở nhà ăn bệnh viện không ngon.


Thế là ngày nào tôi cũng tranh thủ giờ nghỉ trưa về nhà nấu nướng, ngày nào cũng mang cho anh ta những bữa cơm nóng hổi, tươi mới.


Trì Phi nói ở bệnh viện không thích hợp yêu đương.


Thế là tôi tự coi mình thành một người giao hàng, đưa cơm xong là đi ngay.


Trì Phi nói dạo này anh ta sắp được thăng chức, công việc rất bận rộn.


Tôi liền phối hợp trì hoãn đám cưới hết lần này đến lần khác, rồi giải thích với họ hàng bạn bè rằng tất cả là do lỗi của tôi.


Cứ như vậy, trong mắt mọi người, tôi trở thành một kẻ vừa phiền phức trời ơi đất hỡi, lại vừa là một con cún con ân cần nịnh nọt.


Nghe thấy lời trêu chọc, Trì Phi còn chẳng thèm ngẩng đầu lên.


"Đừng gọi bừa, ở bệnh viện chỉ có quan hệ bác sĩ bệnh nhân, không có quan hệ cá nhân!"


"Hộp cơm cứ để trên bàn là được, em về đi."


Anh ta ra lệnh một cách nhanh gọn, không thèm liếc nhìn tôi lấy một cái.


Có lẽ vì không nghe thấy tiếng động, anh ta ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút mất kiên nhẫn.


Đằng sau hộp cơm quen thuộc là tôi với gương mặt trắng bệch vì đau đớn.


Tôi đặt tờ giấy khám bệnh trước mặt anh ta, nói: "Chào bác sĩ, tôi đến khám bệnh."


Trì Phi cau mày: "Em bị bệnh không thể đợi anh tan làm à? Ở đây rối làm gì, không biết anh đang rất bận sao?"


"Ra ngoài đợi đi, anh khám xong cho các bệnh nhân đang xếp hàng đã rồi khám cho em!"


Anh ta nói xong liền đuổi tôi ra ngoài không một lời giải thích.


Tôi ngồi trên băng ghế ở phòng chờ, cơn đau quặn ở bụng khiến tôi không nói nổi một lời.


Thời gian cứ thế trôi đi từng chút một, mãi đến khi bệnh nhân cuối cùng bước ra, tôi mới gắng gượng đứng dậy.


Chưa kịp bước vào, tôi đã thấy một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng, lả lướt như cánh bướm bay vào phòng khám của Trì Phi.


"Bác sĩ Trì, anh xong việc chưa ạ? Chúng ta đi ăn cơm nhé~"


"Hôm nay bố em cũng đến đấy, hay là cùng đi luôn ạ!"


Ánh mắt Trì Phi lướt qua người tôi, thoáng do dự một giây.


Nhưng cũng chỉ là một khoảnh khắc, anh ta gật đầu với nữ bác sĩ kia: "Được, đi thôi."


Anh ta đứng dậy, ném hộp cơm tôi mang đến vào thùng rác.


2


Trì Phi là một người thông minh.


Hồi đại học, anh ta đã là một học bá mà người khác phải nhìn lên.


Tôi thì sùng bái kẻ mạnh, theo đuổi anh ta ba năm, cuối cùng cũng thành công trước khi tốt nghiệp.


Hôm tiệc chia tay, bạn bè lén trêu chọc anh ta sau lưng tôi: "Hảo nam cũng sợ liệt nữ, Trì Phi, cậu đã bị Tô Vân cưa đổ như thế nào vậy?"


Trì Phi chỉ cười nhạt: "Tôi muốn học lên tiến sĩ, Tô Vân gia cảnh tốt, tính tình tốt, nấu ăn cũng ngon."


"Cả tiền bạc lẫn cuộc sống, cô ấy đều có thể lo liệu ổn thỏa, đúng là thứ tôi cần."


Tôi có chút không phục, xông vào hỏi anh ta: "Chẳng lẽ không có một chút tình yêu nào sao?"


Đôi mắt điềm tĩnh của Trì Phi không một gợn sóng.


Anh ta cười nhạo tôi: "Tô Vân, đừng có những suy nghĩ ngây thơ như vậy."


Năm năm sau đó, những gì anh ta làm cũng y hệt như những gì anh ta nói.


Thứ tôi có được, chỉ là một cái thân xác mang tên "Trì Phi".


Tôi đau đến ngất đi.


Khi tỉnh lại, cả Trì Phi và cô nữ bác sĩ kia đều ở đây.


Cô nữ bác sĩ tỏ ra hoảng sợ như một chú thỏ con: "Em xin lỗi chị Tô Vân, đều tại em cả, nếu em biết hôm nay chị đến tìm bác sĩ Trì thì em đã không hẹn anh ấy rồi."


Tôi nhếch mép cười: "Hẹn hò mà cũng phải chia ca à? Xem ra bạn trai tôi cũng đắt hàng ghê."


Cô nữ bác sĩ sững người, có chút xấu hổ và tức giận.


Trì Phi xoa xoa thái dương: "Thanh Thanh, em về trước đi."


Ngô Thanh Thanh dậm chân làm nũng: "Bác sĩ Trì, bạn gái anh nói chuyện khó nghe quá đi~"


Trì Phi kiên nhẫn dỗ dành: "Ngoan nào, cô ấy đang bị bệnh, tâm trạng không tốt thôi. Tối anh mời em đi ăn."


"Anh hứa rồi đó nha~"


Trước khi đi, Ngô Thanh Thanh còn lườm tôi một cái.


Cô ta còn cố tình xắn tay áo lên, để lộ chiếc vòng tay nạm kim cương trên cổ tay.


Dưới ánh đèn, nó lấp lánh tỏa sáng.


Tôi nhìn chiếc vòng tay của cô ta, bâng khuâng hỏi: "Trì Phi, người phụ nữ này có thể mang lại cho anh cái gì?"


Trì Phi là người thông minh, anh ta không có tình cảm, chỉ có lợi ích.


Người có thể khiến anh ta kiên nhẫn dỗ dành, không thể nào chỉ là một bình hoa di động.


Trì Phi ngậm một điếu thuốc, phả khói mờ mịt: "Con gái viện trưởng, có thể giúp tôi thăng chức."


Làn khói thuốc khó chịu khiến tôi không thoải mái: "Dập thuốc đi, đây là phòng bệnh."


Trì Phi cười khẩy: "Em thì tính là bệnh nhân gì."


Hút xong điếu thuốc, anh ta gửi cho tôi vài đường link.


Tôi: ?


"Chọn giúp tôi một nhà hàng, tối mời Ngô Thanh Thanh, tìm chỗ nào có không gian tốt một chút."


"Cô ấy thích ăn ngọt, không ăn cay, tốt nhất là có món tôm là món đặc sắc."


Tôi tức đến bật cười: "Trì Phi, anh coi tôi là cái gì?"


Tôi bị viêm ruột thừa, từ lúc vào viện đến lúc ngất đi, rồi đến tận bây giờ, anh ta không hề hỏi han một câu về bệnh tình của tôi.


Bây giờ còn bắt một bệnh nhân là tôi đi chọn nhà hàng cho anh ta và người phụ nữ khác?


"Tiểu Vân, em là bạn gái anh, đừng nhỏ nhen như vậy."


"Thật sao?" Tôi cười lạnh, "Sao tôi lại thấy mình càng giống tú bà, đang đẩy bạn trai mình ra ngoài tiếp khách hơn nhỉ?"


Sắc mặt Trì Phi lạnh đi.


"Tô Vân, nếu còn không biết điều như vậy nữa, tôi sẽ chia tay với em!"


Anh ta sập cửa bỏ đi.


Toàn thân tôi lạnh buốt.


Mỗi lần tôi dám cãi lại, anh ta đều lôi chuyện chia tay ra để dọa.


Và lần nào tôi cũng rơi vào hoảng loạn, cuối cùng lại cúi đầu, cẩn trọng xin lỗi nhận sai, để rồi nhận lại một câu nhận xét "đừng có không hiểu chuyện như thế nữa".


Tôi nắm lấy cổ tay mình, trên đó vẫn đeo món quà sinh nhật Trì Phi tặng tôi năm nay.


Một sợi dây bạc trơn.


Khi nhận được nó, tôi đã vui sướng rất lâu, cứ ngỡ cuối cùng Trì Phi cũng đã động lòng.


Những nỗ lực bao năm qua của tôi cuối cùng cũng thấy được một tia hy vọng.


Cho đến tận lúc nãy tôi mới hiểu, làm gì có tia hy vọng nào.


Thứ tôi nhận được chỉ là một món quà khuyến mãi mà Trì Phi không thể dùng để tặng người khác.


Tôi gọi cho cô bạn thân.


Bạn thân tôi bực bội: "Mình không nói chuyện với đứa lụy tình!"


Tôi nói: "Người đàn ông này mình không sưởi ấm nổi nữa rồi, mình không cần nữa."


Bạn thân tôi mừng rỡ: "Cậu cuối cùng cũng nghĩ thông rồi à? Khi nào đi?"


Tôi ấn ấn vào bụng mình, thôi thì cứ mổ xong đã.


3


Vì cơ địa đặc biệt, tôi chỉ có thể mổ gây tê cục bộ.


Trì Phi là người mổ chính.


Trong phòng phẫu thuật, sau khi khử trùng xong, tôi nằm trên bàn mổ lạnh lẽo.


Cô y tá vừa sắp xếp dụng cụ vừa nhỏ giọng an ủi tôi.


"Đừng sợ, mổ ruột thừa chỉ là một tiểu phẫu thôi, thả lỏng đi, nhanh lắm."


"À mà, tôi thấy chị đi một mình, người nhà của chị đâu?"


Đúng lúc đó, Trì Phi thay xong đồ phẫu thuật và bước vào.


Tôi đối diện với đôi mắt lạnh lùng của anh ta, cười nói: "Người nhà của tôi, hôm qua vừa mới chết rồi."

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo