Nàng Tiên Nhỏ Trong Phòng Phẫu Thuật - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tay Trì Phi khựng lại, anh ta quát: "Trong phòng phẫu thuật không được nói chuyện phiếm." Cô y tá bĩu môi, đi sang một bên chuẩn bị cho ca mổ.


Khi thuốc tê bắt đầu có tác dụng, Trì Phi dùng dao rạch một đường trên bụng tôi.


May mắn là mổ nội soi, vết rạch không cần quá dài.


Vừa rạch nhát dao đầu tiên, cửa phòng phẫu thuật đột nhiên mở ra.


Ngô Thanh Thanh mặc áo blouse trắng xông vào: "Bác sĩ Trì~"


Trì Phi dừng lại, đặt dao mổ xuống.


Nói ra với giọng điệu ôn nhu không dành cho tôi: "Sao em lại đến đây?"


"Em nghe nói anh đang mổ cho chị Tô Vân, em vào quan sát học hỏi được không ạ?"


"Được chứ."


Ngô Thanh Thanh cười ngọt ngào, sải bước tiến thẳng về phía bàn mổ.


Cô y tá thấy vậy vội vàng ngăn lại: "Bác sĩ Ngô, cô không được lên đài mổ!"


Ngô Thanh Thanh bĩu môi, như thể ấm ức lắm: "Tại sao chứ? Chị đang nhắm vào tôi à?"


Cô y tá cạn lời rồi: "Trang phục của cô không đạt yêu cầu của phòng phẫu thuật, muốn xem thì chỉ có thể đứng ở góc tường thôi!"


Ngô Thanh Thanh không vui.


"Đứng ở góc tường thì làm sao thấy rõ được? Em cũng là bác sĩ, em không gây rối đâu!"


Nói rồi, cô ta lại định tiến về phía trước.


Y tá dứt khoát bước xuống, chặn trước mặt cô ta: "Cô muốn đến gần xem cũng được, đi, theo tôi đi thay đồ phẫu thuật, khử trùng xong tôi sẽ cho cô lên đài!"


Y tá nắm lấy tay cô ta định kéo ra ngoài, nhưng bị Ngô Thanh Thanh hất ra.


Chưa kịp định thần, Ngô Thanh Thanh đã vung tay tát một cái chát vào mặt cô y tá.


"Mày là cái thá gì mà dám cản tao, mày có biết bố tao là ai không?"


"Còn xía vào chuyện của người khác nữa, tao cho mày cởi cái áo y tá này ra luôn!"


Cô y tá ôm mặt, tức đến không nói nên lời: "Cô..."


Ngô Thanh Thanh nhướng mày: "Không phục à? Hừ, cả cái bệnh viện này đều là của bố tao, tao vào một cái phòng mổ mà cũng cần mày cho phép sao? Cút ra!"


Cô ta thô bạo đẩy cô y tá sang một bên.


Không còn ai ngăn cản, cô ta cứ thế đứng thẳng lên khu vực bàn mổ.


4


"Bác sĩ Trì, em thích như thế này, được ở gần anh hơn một chút."


Ngô Thanh Thanh nói nhỏ.


Người trợ thủ bên cạnh lộ vẻ khó xử, khu vực vô trùng đã bị ô nhiễm, ca mổ này không thể tiếp tục được nữa rồi đúng không?


Trì Phi dừng một chút, rồi lên tiếng: "Không sao, viêm ruột thừa là tiểu phẫu, chút ô nhiễm này có thể kiểm soát sau mổ."


Mặt người trợ thủ tối sầm lại.


Hành vi vi phạm nghiêm trọng quy trình phẫu thuật như thế này mà anh có thể cho qua chỉ bằng một câu nói nhẹ như không vậy sao?


Trì Phi thấy anh ta không động đậy, liền thúc giục: "Đưa dao cho tôi."


Người trợ thủ không chịu đưa: "Anh Trì, hay là chúng ta khử trùng lại rồi hãy mổ, lỡ như..."


Trì Phi nhíu mày: "Người đang làm phẫu thuật là bạn gái tôi, có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm. Tôi đã nói rồi, đưa dao cho tôi!"


Người trợ lý nghiến răng, nhưng vẫn không động đậy.


Không đợi Trì Phi thúc giục lần nữa, Ngô Thanh Thanh đã hành động trước.


"Các người làm sao vậy? Động tác chậm chạp thế này thì làm sao phối hợp tốt với bác sĩ Trì được?"


Cô ta vừa nói, vừa trực tiếp đưa tay lấy dụng cụ phẫu thuật.


Lật qua một lượt hàng dao mổ, cô ta chọn lấy một con dao vừa mắt, rồi ân cần đưa cho Trì Phi.


"Bác sĩ Trì, của anh đây!"


Lần này, ngay cả Trì Phi cũng sững sờ.


Ngô Thanh Thanh cảm thấy có gì đó không đúng, nhỏ giọng hỏi: "Em... em làm sai gì rồi sao?"


Trì Phi cau mày, rồi nhẹ nhàng an ủi: "Chuyện nhỏ thôi, không cần lo lắng."


Anh ta bên này thì nói không cần lo, nhưng có người còn lo hơn anh ta.


Ở cửa phòng mổ, nghe thấy tiếng động bên trong, cô y tá phụ trách chạy vào và ngay lập tức gầm lên.


"Cô là ai? Đã khử trùng chưa mà dám lên đài mổ? Còn dám động vào dụng cụ nữa?"


"Tất cả xuống khỏi bàn mổ ngay!"


Ngô Thanh Thanh sợ tới mức giật mình run rẩy, nói khóc là khóc ngay được.


"Em cũng chỉ có ý tốt thôi mà, chị hung dữ làm gì!"


Y tá phụ trách nổi đóa: "Phòng mổ có bao nhiêu người như thế, cần ý tốt của cô à? Chưa khử trùng đã lên đài mổ, cô coi tính mạng bệnh nhân là đạo cụ sao?"


Trì Phi chắn trước mặt Ngô Thanh Thanh, giọng có chút tức giận: "Ồn ào cái gì, có chút chuyện nhỏ như vậy, khử trùng lại là xong chứ gì?"


Y tá phụ trách không hề nhượng bộ: "Đây là sự cố y khoa, không phải anh nói khử trùng lại là xong chuyện đâu!"


Trì Phi lạnh lùng nói: "Bệnh nhân là bạn gái tôi, cô ấy sẽ không truy cứu trách nhiệm."


Anh ta quay đầu lại, nhìn thẳng vào tôi: "Tiểu Vân, em sẽ không để ý chuyện nhỏ này đâu, đúng không?"


Từ nãy đến giờ tôi bàng quan xem kịch, bây giờ đột nhiên mỉm cười.


Trì Phi thở phào nhẹ nhõm.


"Cô xem đi bệnh nhân không để ý."


Ha ha, lỗ tai nào của anh ta nghe thấy tôi nói không để ý?


Tôi hỏi bác sĩ gây mê: "Thuốc tê còn tác dụng trong bao lâu nữa ạ?"


"Nửa tiếng."


Đủ rồi.


Tôi rút kim truyền dịch ra, giật phăng dây theo dõi, một tay giữ chặt vết mổ, tay kia vớ lấy thanh sắt chắn ngang.


Tôi có bị nhiễm trùng hay không không quan trọng, nhưng đôi cẩu nam nữ các người hôm nay phải chết!


5


Dưới tác dụng của thuốc tê, tôi như được buff thêm một lớp không sợ chết.


Máu từ vết thương còn đang nham nhở bắn ra tung tóe, hai tay tôi vung thanh sắt rất mạnh mẽ oai phong.


Trong phút chốc, trong bán kính một mét quanh người tôi, máu văng khắp nơi, không có một ngọn cỏ, và chiêu nào chiêu nấy đều nhắm vào hạ bộ của Trì Phi.


Trì Phi ăn trọn một đâm đoạn tử tuyệt tôn của tôi, đau đến mức phải hít hà liên tục: "Tô Vân, sao cô lại như một mụ đàn bà đanh đá thế!"


Mẹ kiếp, tôi nhổ vào!


Trì Phi thích kiểu phụ nữ dịu dàng, đoan trang, và tôi đã phải đóng vai đó suốt năm năm.


Bây giờ người đàn ông này tôi không cần nữa, tôi còn phải giả tạo làm cái quái gì!


Tôi quất một gậy vào mông Trì Phi, rồi chống nạnh cười ngạo nghễ: "Bà đây học võ cổ truyền Trung Hoa mười năm chẵn, vì mày mà ngày nào cũng phải giả làm thục nữ, mẹ kiếp mày sướng quá thành nghiện rồi phải không?"


"Một bên thì treo tao, một bên thì mập mờ với nó, mày đúng là đóa hoa hồng mùa xuân, mùi hương vẩy đầy người mày, tao và nó!"


Trì Phi che mông, vẻ lạnh lùng ngày thường biến mất tăm, cả người như sắp nứt ra.


"Tô Vân, cô bình tĩnh lại đi, đây là phòng phẫu thuật, đừng có làm loạn!"


Anh ta càng nói, tôi lại càng đánh hăng hơn.


"Anh còn biết đây là phòng phẫu thuật à?"


"Anh còn biết ở đây không được làm loạn à?"


"May là tôi gây tê cục bộ, nên mới biết hôm nay tôi nằm trên bàn mổ này cũng chỉ là đạo cụ cho hai người chim chuột với nhau."


"Người không biết còn tưởng tôi chiếm giường của hai người, làm lỡ mất màn động phòng tại chỗ của hai người đấy!"


Một gậy quất trúng cánh tay Trì Phi, anh ta "á" lên một tiếng, nhảy dựng lên còn cao hơn cả thỏ.


Tay kia tôi vung một cái tát vào mặt Ngô Thanh Thanh, tiếng đánh vang dội cùng với dấu tay đỏ rực lóng lánh trong mắt tất cả mọi người trong phòng phẫu thuật.


Anh chàng bác sĩ gây mê lén giơ ngón tay cái lên.


Cô y tá phụ trách đang định gọi người cũng vội vàng hạ điện thoại xuống.


Trì Phi cuống lên: "Đứng ngây ra đó làm gì? Gọi người đi chứ!"

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo