Nàng Tiên Nhỏ Trong Phòng Phẫu Thuật - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tôi đảo mắt một vòng.


Khi tôi thích anh ta, không cần anh ta nói, tôi tự nguyện uốn nắn mình theo sở thích của anh ta.


Khi tôi không thích anh ta nữa, anh ta nói chuyện trước mặt tôi cũng là đang lãng phí oxy của chị đây!


"Ai thèm anh thích? Cút xéo nhanh lên, hai chúng ta cắt đứt từ đây!"


Trì Phi nghiến răng: "Em nghĩ cho kỹ đi, bây giờ tôi đã tốt nghiệp tiến sĩ, là bác sĩ ở một bệnh viện hạng A, ngày lên làm bác sĩ chính không còn xa."


"Rời khỏi tôi, em đi đâu tìm được người đàn ông có điều kiện như thế này?"


Tôi cười khẩy: "Anh tưởng tôi cũng giống anh, cả đời chỉ biết ăn bám à?"


"Thiếu đàn ông, tôi không ăn cơm được hay không uống nước được?"


"Cứ phải kiếm một thằng đàn ông cho ngứa mắt, rồi lại tìm một đứa giống như anh, bám vào người tôi hút máu ăn thịt rồi cắm sừng sao? Cái phúc này cho anh đấy, anh có muốn không?"


Tiếng cãi vã thu hút người xem.


Bệnh nhân và người nhà bệnh nhân đều ngó đầu sang hóng chuyện, các y tá ở quầy cũng thường xuyên vào phòng bệnh để kiểm tra dịch truyền.


Ai cũng lén lút liếc nhìn Trì Phi và tôi.


Tôi thì chẳng sao cả, sau khi trải qua màn ôm vết thương làm văng máu khắp phòng mổ, bây giờ tôi là bất khả chiến bại.


Nhưng Trì Phi thì không được, anh ta là người sĩ diện nhất.


Vốn đã bị phòng Y vụ điều tra ba ngày, quần áo xộc xệch, bây giờ còn phải đối mặt với sự công kích của tôi và những lời chỉ trỏ của người qua lại.


Anh ta không chịu nổi nữa.


"Tô Vân, em đừng hối hận!"


"Dù không có em, tôi cũng có cách giải quyết chuyện này!"


Tôi xua tay, như đuổi một con ruồi: "Đi đi, mau đi tìm chỗ dựa tiếp theo của anh đi. Đồ xúi quẩy, ai gặp phải anh đúng là đổ vận xui tám đời!"


Trì Phi phẩy tay áo bỏ đi.


8


Tôi nằm lại trên giường bệnh, gọi cô y tá hóng chuyện nhất ở quầy vào xem vết thương cho tôi.


Vừa nãy gào to quá, động đến vết mổ rồi.


Cô y tá chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh, vừa thay băng vừa hỏi tôi: "Chị ơi, vừa nãy chị nói bác sĩ Trì ăn bám là sao vậy ạ?"


Tôi thở dài, rút khăn giấy lau nước mắt.


"Ai dà~"


"Nói ra cũng là do tuổi trẻ nông nổi, cứ nghĩ anh ta thông minh, cầu tiến, có tương lai, nên mới dốc sức theo đuổi."


"Không ngờ theo đuổi được rồi thì anh ta lại học lên tiến sĩ, học tiến sĩ xong lại thực tập, suốt ba bốn năm trời không kiếm ra một xu, toàn bộ đều dựa vào chị chu cấp."


Cô y tá phấn khích: "Bác sĩ Trì không phải đã vào làm chính thức hai năm rồi sao, cũng không kiếm được đồng nào ạ?"


Tôi lộ vẻ buồn rầu: "Chị cũng không biết nữa, dù sao thì chị chưa bao giờ thấy lương của anh ta, nhưng nhìn cái vòng tay kim cương anh ta mua cho bác sĩ Ngô thì chắc là cũng có lương đấy nhỉ?"


Cô y tá thỏa mãn rời đi.


Đến chiều, phiên bản câu chuyện đã được lan truyền thành:


Bác sĩ Trì chuyên ăn bám, hồi đại học tìm một người lo cho ăn mặc, vào bệnh viện tìm một người lo cho thăng chức, sau này chắc còn phải cặp với một bà trùm ngành dược nào đó để lên mây!


Chậc chậc chậc, đúng là trí thức cao, tìm đối tượng cũng phải lập kế hoạch năm năm!


Tôi nghe mà thấy thú vị, thậm chí còn thấy những suy diễn của quần chúng vô cùng có lý!


Ngày hôm sau, tôi lại đón tiếp một người quen cũ, Ngô Thanh Thanh.


Cô ta trông tinh tế hơn Trì Phi nhiều, khoác áo blouse trắng, mái tóc gợn sóng buông xõa, trên người xịt nước hoa thoang thoảng, mặt trang điểm kỹ càng.


Dường như vụ ồn ào trong phòng phẫu thuật mấy hôm trước không hề ảnh hưởng gì đến cô ta.


Cô ta nhìn tôi từ trên cao xuống, liếc xéo: "Nghe nói cô nổi điên chia tay với Trì Phi rồi?"


"Ha ha, cô chỉ là một sinh viên đại học, Trì Phi là thiên chi kiêu tử tốt nghiệp tiến sĩ, chỉ bằng cô mà cũng đòi đá anh ấy?"


Tôi chớp chớp mắt, ngập ngừng nói: "Hay là tôi rút lại lời chia tay nhé?"


"Tôi vẫn là bạn gái chính thức của Trì Phi, còn cô vẫn là con tiểu tam không biết xấu hổ đúng không?"


Chậc chậc, yêu cầu này cũng kỳ lạ thật, tôi cũng là lần đầu tiên nghe thấy.


Ngô Thanh Thanh nghẹn lời, biết rằng đấu võ mồm không phải là đối thủ của tôi, liền chuyển chủ đề.


"Cô làm ầm lên như vậy thì có tác dụng gì? Tôi chỉ mất ba ngày là giải quyết xong xuôi. Nói một câu khó nghe, cho dù cô có chết trên bàn mổ thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi!"


Tôi sờ cằm gật gù.


Cô ta nói không sai, có thể thoát khỏi một sự cố y khoa một cách an toàn, chứng tỏ mối quan hệ đằng sau cô ta đủ mạnh.


Đã là quan hệ đủ mạnh, vậy thì tôi không thể dùng quan hệ để đấu với cô ta được.


Phải dùng con đường mà tôi giỏi nhất để đánh bại cô ta!


Ngô Thanh Thanh vẫn tiếp tục khiêu khích: "Tôi đã nhờ người bảo lãnh cho Trì Phi rồi, vài ngày nữa anh ấy sẽ không sao đâu. Đợi anh ấy ổn rồi, cô cứ chờ đấy!"


Buông lời đe dọa xong, cô ta quay người định đi.


Tôi tóm lấy cô ta, dùng sức kéo giật lại.


Cô ta loạng choạng ngã xuống trước giường bệnh của tôi, ánh mắt ngơ ngác trong sáng: "Cô làm gì vậy?"


Tôi cười: "Tôi còn phải đợi cô hồi máu xong rồi tìm tôi tính sổ à? Tôi đâu có ngốc!"


Trả thù thì cần gì phải đợi qua đêm, trả ngay tại chỗ mới sướng!


Tôi tung ra một chuỗi mười tám cái tát, để lại trên khuôn mặt trắng nõn của cô ta những dấu tay năm ngón sưng đỏ.


Lực mạnh, tần suất cao, đến đôi bông tai của cô ta cũng bị tôi tát bay.


Cô y tá nhỏ ở cửa kinh ngạc thốt lên: "Gió lớn quá!"


Khóe miệng Ngô Thanh Thanh rỉ máu, mặt sưng vù như đầu heo, cô ta khóc lóc: "Báo cảnh sát! Tôi muốn bắt cô vào tù!"


9


Cảnh sát đến rất nhanh, trong phòng hòa giải, tôi nằm dài thườn thượt, còn Ngô Thanh Thanh thì khóc lóc thảm thiết.


"Tôi không cần hòa giải, tôi muốn giám định thương tích, tôi muốn mời luật sư, tôi muốn tống cô ta vào tù!"


Tôi ngoáy tai, cô muốn làm thì cứ làm đi, gào to thế làm gì? Thật là vô văn hóa.


Cảnh sát cau mày, nhưng quy trình vẫn phải tuân theo.


Cảnh sát hỏi tôi: "Tại sao cô lại đánh cô ấy?"


Tôi trả lời: "Chuyện này nói ra thì dài lắm, phải bắt đầu từ một ca phẫu thuật bốn ngày trước..."


Vừa mới mở đầu câu chuyện, Ngô Thanh Thanh đang thút thít khóc lóc bỗng dưng nín bặt, bật dậy đứng phắt lên.


Đây là đồn công an, mỗi một lời nói ra đều có thể được ghi lại.


Nếu ở đây mà công khai nói ra sự cố trong phòng phẫu thuật, thì đừng nói bố cô ta là viện trưởng, mà chính cô ta có là viện trưởng thì cũng vô dụng!


Cảnh sát ngơ ngác: "Cô làm gì vậy?"


Ngô Thanh Thanh ấp úng: "Tôi sai rồi."


Cảnh sát: ?


Ngô Thanh Thanh: "Chúng tôi chỉ đang đùa giỡn thôi ạ, xin lỗi, tôi đã báo án giả!"


Cô ta cúi gập người một cái, khiến viên cảnh sát không biết phải làm sao.


Này cô gái, cô có biết mình đang nói gì không vậy?


Mặt bị tát sưng vù lên rồi mà còn bảo là đùa giỡn?


Chắc là có bệnh gì nặng lắm đây!


Anh ta quay sang hỏi tôi: "Cô ấy nói hai người đang đùa giỡn?"


Tôi vươn vai, gật đầu: "Chứ còn gì nữa, chỉ là một sở thích nhỏ thôi, không tin tôi chứng minh cho các anh xem nhé~"


Nói xong, tôi đứng dậy và lại vung một cái tát nữa vào mặt Ngô Thanh Thanh.


Cô ta xoay một vòng tại chỗ, đau đến nhe răng trợn mắt.


Tôi hỏi: "Vui không?"


Cô ta nghiến răng: "Vui! Thích chơi!"


Cảnh sát hoàn toàn cạn lời, sau khi nghiêm khắc phê bình Ngô Thanh Thanh một trận thì đuổi chúng tôi ra ngoài.


Ra khỏi cửa, tôi nhìn thấy chiếc siêu xe nhỏ màu hồng đang đậu ở cổng, mắt tôi sáng lên.


"Xe của cô à?" Tôi hỏi Ngô Thanh Thanh, "Chở tôi về bệnh viện được không?"


Ngô Thanh Thanh bước đi như bay, không thèm quay đầu lại, chui vào xe, đạp ga một cái, rú lên rồi phóng đi với tốc độ nhanh nhất.


Chậc, đồ keo kiệt!

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo