Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô y tá phụ trách khoanh tay xem kịch: "Tình trạng bệnh nhân khá tốt, không cần vội, chúng tôi xem thêm một lúc nữa~"
Bác sĩ gây mê lôi điện thoại ra gọi trợ thủ: "Sắp trưa rồi, xem ăn gì đi?"
Cả căn phòng, vừa nãy còn căng thẳng bao nhiêu, bây giờ lại thong thả bấy nhiêu.
Trì Phi một mình cuống lên cũng vô dụng, vì anh ta đang bị tôi truy sát đơn phương, chỉ lo chạy trốn để bảo toàn tính mạng.
Ngô Thanh Thanh thì sợ đến ngây người.
Cô ta dựa vào ông bố viện trưởng, hoành hành trong bệnh viện bao năm không có đối thủ, không ngờ lại ngã sấp mặt ngay trong phòng phẫu thuật.
Đã bao giờ thấy bệnh nhân nào bụng đang có một vết rạch toang hoác mà còn bật dậy đánh người chưa?
Cô ta đã thấy rồi, và cô ta còn bị đánh nữa.
Mẹ kiếp, nhân sinh quan của cô ta được tái định hình hoàn toàn!
"Thanh Thanh!" Trì Phi lúc này mới nhớ ra cô ta, "Mau gọi điện cho bố em đi!"
Ngô Thanh Thanh lập tức hoàn hồn, lôi điện thoại ra gọi người.
Mười phút sau, một đám người xông vào phòng phẫu thuật.
Người đàn ông trung niên đi đầu nhìn phòng phẫu thuật bê bết máu, không nỡ nhìn thẳng: "Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại thành ra thế này?"
Trì Phi nhíu mày, anh ta không muốn làm to chuyện.
Nếu truy cứu đến cùng, anh ta chắc chắn không thoát khỏi trách nhiệm.
"Không có gì, chỉ là một vụ gây rối bệnh viện thông thường thôi."
Câu nói này vừa thốt ra, tất cả mọi người trong phòng phẫu thuật đều im lặng.
Thật sự, chỉ nghe nói có người gây rối ở phòng khám, chứ gây rối trong phòng phẫu thuật thì đây là lần đầu tiên.
Trì Phi ghé sát vào tai tôi, hạ giọng nói: "Tiểu Vân, làm ầm lên không có lợi cho cả em và tôi đâu! Em vốn là người biết điều, nên nói thế nào, trong lòng em tự hiểu rõ!"
Tôi hiểu, tôi hiểu rõ lắm chứ.
Thế nên tôi "loảng xoảng" một tiếng, ném thanh sắt xuống đất, rồi tiện tay véo tím đùi mình.
Trước khi Trì Phi kịp mở miệng, tôi đã lao đến ôm chầm lấy người đàn ông trung niên kia mà gào khóc.
Vừa khóc, tôi vừa lau hết máu rỉ ra từ vết thương lên người ông ta.
"Lãnh đạo! Thanh thiên đại lão gia, cuối cùng tôi cũng đợi được ngài rồi!"
Mí mắt Trì Phi giật liên hồi, anh ta vô thức quát lên: "Tô Vân, im miệng!"
Tôi rụt người lại một cái, rồi khóc còn to hơn: "Lãnh đạo, cứu mạng! Tôi chỉ mổ ruột thừa thôi mà bác sĩ Trì đã định mổ phanh bụng tôi ra rồi~"
Không phải anh nói tôi gây rối bệnh viện sao?
Tôi sẽ gây rối cho anh xem!
6
Tôi chỉ vào vết thương trên bụng mình, khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem.
"Vừa rạch bụng tôi ra, bác sĩ Trì đã quay sang tán tỉnh cô mặc áo blouse trắng kia!"
"Hai người họ nhìn nhau đắm đuối, vừa mân mê dao mổ vừa bàn xem nên dùng con dao nào cho tôi."
"Tôi sợ lắm, tôi hoảng loạn lắm, tôi chẳng khác nào con cừu đang chờ bị làm thịt cả~"
Ngô Thanh Thanh hét chói tai: "Cô, cô nói bậy!"
Tôi đập mạnh vào đùi, giọng còn to hơn cả cô ta: "Tôi nói bậy chỗ nào? Cả một phòng toàn người mặc đồ xanh chỉ có mình cô mặc áo blouse trắng, tôi nhớ rõ mồn một!"
Sắc mặt Ngô Thanh Thanh lập tức tái nhợt.
Cô y tá phụ trách lên tiếng: "Chủ nhiệm Tống, những gì bệnh nhân nói đều là sự thật ạ, tôi có thể làm chứng."
Lông mày của vị chủ nhiệm Tống tuổi trung niên nhíu chặt lại thành một cục.
Đôi mắt sắc lẹm của ông ta quét từ trên xuống dưới Ngô Thanh Thanh, hận không thể lóc cả da cô ta ra.
Vừa nãy viện trưởng gọi ông ta đến gấp, nói là phòng phẫu thuật có chuyện, bảo ông ta nhất định phải bảo vệ an toàn cho bác sĩ.
Giờ xem ra, hoàn toàn là do con gái cưng của viện trưởng gây chuyện, làm lớn chuyện rồi gọi ông ta đến để đổ vỏ!
"Bác sĩ Ngô, tốt nhất cô nên có một lời giải thích hợp lý, tại sao vào phòng phẫu thuật lại không mặc đồ phẫu thuật!"
Tôi nức nở bổ sung: "Cô ta còn chạm vào dao nữa đấy ạ, lựa tới lựa lui."
Gân xanh trên trán chủ nhiệm Tống nổi lên: "Không mặc đồ phẫu thuật mà còn dám lên đài mổ? Cút ra ngoài cho tôi!"
Một tiếng quát lớn, Ngô Thanh Thanh vừa nãy còn vênh váo, giờ đây lại ngoan ngoãn như một con chim cút.
Ngoan ngoãn ra ngoài rẽ trái, vào phòng tối chờ thẩm phán.
Chủ nhiệm Tống hít sâu mấy hơi mới nặn ra được một nụ cười với tôi: "Để xảy ra sự cố thế này, chúng tôi vô cùng xin lỗi, chúng tôi nhất định sẽ điều tra đến cùng."
"Xét đến sức khỏe của cô, trước mắt chúng tôi sẽ cho người khâu lại vết thương, đợi khi nào sức khỏe cô ổn định thì sẽ sắp xếp lại ca phẫu thuật."
Trì Phi thầm thở phào nhẹ nhõm, tiếp lời: "Tôi sẽ sắp xếp lại thời gian phẫu thuật cho cô ấy ngay..."
"Không!" Tôi hét lên một tiếng, nước mắt lưng tròng trông như một chú thỏ con, "Ai cũng được, chỉ Trì Phi là không được, hu hu hu, anh ta muốn hại tôi! Vừa nãy tôi đã phải chịu thiệt thòi lớn lắm rồi!"
Trì Phi suýt nữa thì phun ra một ngụm máu.
Cô chịu thiệt?
Vừa nãy cả phòng phẫu thuật ai cũng bị máu của cô bắn vào người, chỉ có cô là không chịu thiệt thôi!
Tôi hơi co rụt người lại nói: "Chủ nhiệm Tống xem kìa, anh ta còn lườm tôi!"
Lồng ngực chủ nhiệm Tống phập phồng không đều, xem ra là bị tức đến không nhẹ.
"Trì Phi." Ông ta cất giọng âm trầm:"Cậu đến phòng Y tế đợi đi."
7
Lần gặp lại Trì Phi là ba ngày sau.
Anh ta râu ria lởm chởm, tinh thần bơ phờ, ngay cả chiếc áo sơ mi trên người cũng nhăn nhúm.
Phong thái tinh anh, lạnh lùng cao ngạo ngày thường còn đâu nữa?
Toàn thân toát lên vẻ suy sụp.
Anh ta đi đến cạnh giường bệnh của tôi, cười lạnh: "Tô Vân, em thắng rồi, anh sẽ cưới em."
Câu nói này suýt nữa làm tôi nôn cả bữa cơm tối qua ra.
Một người đàn ông đã bị vứt bỏ cũng giống như rác rưởi thối rữa ở bãi rác, liếc nhìn một cái cũng thấy khó chịu khắp người.
Anh ta còn bắt tôi cưới anh ta?
Cảm ơn, chị đây thà độc thân cả đời.
Trì Phi lại coi sự im lặng vì thấy ghê tởm của tôi là niềm vui sướng.
"Anh biết em không báo cảnh sát là vì trong lòng em còn có anh, không muốn gây thêm phiền phức cho anh."
"Anh cũng biết em yêu anh đến phát điên, trong mắt không chấp nhận được người phụ nữ khác. Em yên tâm, anh sẽ chỉ cưới em thôi."
"Nhưng có một điều kiện, em phải đến phòng Y vụ phối hợp điều tra và đưa ra một bản tường trình, nói rằng những chuyện xảy ra trong phòng phẫu thuật đều là do em gây sự, không liên quan gì đến Ngô Thanh Thanh và anh."
"Việc này không ảnh hưởng gì lớn đến em, nhiều nhất là bị tạm giam vài ngày."
"Đợi em ra ngoài, anh sẽ cầu hôn em."
Anh ta nói xong, đứng một bên nhìn xuống tôi từ trên cao.
Chờ đợi tôi sẽ cảm kích đến rơi nước mắt.
Tôi trực tiếp bước xuống giường bệnh, đứng đối diện với anh ta.
"Đi chết đi!"
Trì Phi không nghe rõ: "Em nói gì?"
Tôi lấy hơi từ đan điền, dùng âm lượng lớn nhất có thể gầm vào tai anh ta:
"Tao nói cút về với bà nội mày đi! Nằm mơ giữa ban ngày nhiều quá rồi hả? Năm năm trời ăn của tao, uống của tao, còn treo tao, lấy mạng tao làm vốn liếng cho mày đi tán gái, mẹ kiếp mày còn muốn tao cưới mày?"
"Lại đây, lại đây, tao chuyển khoản cho mày năm nghìn mua chai cọ rửa bồn cầu về mà cọ rửa cái não của mày đi!"
Không báo cảnh sát không phải vì chị đây mềm lòng.
Mà là vì tác phong của cảnh sát quá lịch sự.
Nói về trả thù, vẫn là tự tay mình làm mới đã!
Trì Phi bị gầm đến mức lùi lại mấy bước, đứng không vững vì xấu hổ.
"Tô Vân, em đừng có như một mụ đàn bà chanh chua như vậy, anh không thích!"