Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trước khi đi ngủ vào buổi tối, Tống Thư Họa lướt trúng một bài đăng-《Bạn đã bao giờ thích một "nhân vật đình đám" trong trường chưa?》
Cô bấm vào, sau đó ma xui quỷ khiến thế nào lại viết một bình luận.
"Thời cấp ba, tôi ở nhà bà ngoại, đường về nhà phải đi qua một con hẻm vừa tối vừa dài. Tôi vốn nhát gan, mỗi lần tan học buổi tối đều nơm nớp lo sợ. Một ngày nọ, tôi đột nhiên phát hiện mình thường xuyên gặp một bạn nam. Chúng tôi học cùng trường lại tiện đường. Tôi đi theo sau lưng bạn ấy, trong lòng cũng bớt sợ hãi hơn. Đôi khi tan học sớm, tôi sẽ la cà ở cửa hàng đầu hẻm một lúc, đợi thấy bạn ấy rồi mới đi ra theo sau. Trong một khoảng thời gian rất dài, tôi chỉ nhận ra được bóng lưng của bạn ấy.
Có một lần tan học muộn, tôi đã nghĩ rằng mình lại phải đi một mình qua con hẻm nhỏ. Nhưng khi tôi buồn bã đi đến đầu hẻm, lại bất ngờ nhìn thấy bạn ấy. Bạn ấy đứng bên lề đường, đeo tai nghe chơi điện thoại. Tôi kinh ngạc dừng bước tại chỗ. Bạn ấy lại đột nhiên nghiêng đầu lên, nhìn tôi một cái. Không biết có phải là ảo giác không, bạn ấy hình như đã cười một cái, dáng vẻ rất đẹp. Khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên bị cảm nắng mất rồi.
Con hẻm vừa sâu vừa tối kia từ nơi tôi sợ hãi nhất đã trở thành nơi tôi mong chờ nhất trong ngày.
Lúc đó, tôi ở đài phát thanh của trường, có tên một bạn nam xuất hiện rất nhiều trong các bài viết của học sinh. Sau này, tôi vô tình nghe người khác gọi bạn ấy, mới biết bạn ấy chính là bạn nam rất được yêu thích đó.
Thật kỳ lạ, kể từ đó, số lần cái tên bạn ấy xuất hiện trong cuộc sống của tôi đột nhiên nhiều lên. Dường như tôi đã bắt đầu vô thức để ý đến bạn ấy.
Bạn ấy thích cùng bạn học trò chuyện ở đầu cầu thang, lúc đi lên lầu tôi thường cố ý đi vòng qua phía lớp học của bọn họ một chút. Đôi lúc có thể nhìn thấy bạn ấy, đôi lúc lại không. Những lúc nhìn thấy người, tâm trạng sẽ rất vui vẻ và cảm thấy đó là một ngày may mắn.
Có một lần nghỉ trưa, tôi đi lên lầu từ phía cầu thang lớp học của bọn họ, thấy bạn ấy đứng đó một mình. Bạn ấy trông rất khác so với thường ngày, mặc một chiếc áo sơ mi phẳng phiu, tóc cũng vuốt keo. Rất đẹp trai, cũng rất cao ráo, dáng vẻ đứng dưới ánh mặt trời đặc biệt khiến người ta rung động. Có lẽ là nghe thấy tiếng bước chân, bạn ấy ngẩng đầu lên và ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Tôi tay chân luống cuống đứng ở đầu cầu thang, trong lòng vô cùng hoảng loạn. Bạn ấy cứ nhìn tôi mãi, trên mặt còn nở nụ cười. Khi bạn ấy bước về phía trước một bước, tôi đã tưởng rằng bạn ấy định đến nói chuyện với mình, cả người tôi cứng đờ, hoảng đến mức cúi đầu tránh đi ánh mắt ấy. Sau đó lại nghe có người gọi tên bạn ấy, hỏi sao bạn ấy còn chưa đi. Bạn ấy đáp một tiếng rồi quay người rời đi. Khi đó, tâm trạng tôi vô cùng phức tạp, vừa thở phào nhẹ nhõm lại vừa có chút hụt hẫng, trong lòng còn ôm một chút hy vọng không thực tế.
Cho đến tận hôm nay, tôi vẫn luôn nghĩ, có lẽ ngày hôm đó tôi đã có cơ hội được nói chuyện với bạn ấy.
Tiếc là không có nếu như. Sau đó bạn ấy đã chuyển trường đi mất rồi.
Khoảng cách gần nhất giữa chúng tôi, là tấm ảnh chụp chung trên bảng thông báo vẫn chưa kịp thay đổi.
Tôi giống như nhân vật quần chúng A trong tiểu thuyết thầm mến, cũng là cô bạn học chẳng có câu chuyện gì trong đời thực.
Ôm lấy vài mảnh ký ức hư hư thực thực, lặng lẽ thích bạn ấy suốt mấy năm trời."
Tâm sự của những cô gái tuổi mới lớn luôn có những điểm tương đồng. Sau khi bình luận của Tống Thư Họa được đăng lên, rất nhanh đã có người trả lời.
【Đọc hai đoạn này, chỉ mình tôi cảm thấy lúc đó bạn ấy cũng thích bạn sao?】
Bình luận này nhận được không ít sự đồng tình, nhưng cũng có người phản đối, cho rằng đó chỉ là ảo giác lúc bấy giờ mà thôi.
【Nhưng người đang yêu thầm rất dễ tự mình đa tình, có thể lúc đó người ta không hề có ý đó đâu】
Tống Thư Họa đồng tình.
【Tôi cũng cảm thấy lúc đó là do tôi thích bạn ấy nên mới tự tạo ra ảo giác cho mình. Có lẽ tối hôm đó bạn ấy chỉ tình cờ đứng bên đường, buổi trưa hôm đó cũng không phải đến để nói chuyện với tôi】
Nhưng vẫn có rất nhiều người cảm thấy tiếc cho cô.
【Dũng cảm lên đi bạn ơi! Ít nhất cũng đừng để lại nuối tiếc cho bản thân】
【Những tiếc nuối thời học sinh thật sự sẽ ở lại trong lòng rất lâu đấy】
Tống Thư Họa im lặng một lát, rồi trả lời bên dưới.
【Đáng tiếc tôi lại là một kẻ nhát gan】
Người dũng cảm sẽ được tận hưởng thế giới trước, còn kẻ nhát gan như cô chắc chắn sẽ bỏ lỡ một vài cơ hội.
Ngay cả khi cho cô thêm một cơ hội nữa để quay về quá khứ, cô cũng chưa chắc có đủ can đảm để mở lời với Chung Duật.