Nếu Cậu Là Một Kẻ Nhát Gan - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Ngày hôm sau là thứ bảy, Tống Thư Họa và bạn cùng phòng hẹn nhau buổi trưa sẽ đến quán ăn đang rất nổi ở cổng trường để trải nghiệm.
Trong bốn người ở ký túc xá, chỉ có Tôn Oánh là người địa phương, hai hôm trước đã về nhà rồi.
Ba người Tống Thư Họa vừa trò chuyện vừa đợi người, giữa chừng còn tiện thể từ chối một bạn nam đến xin WeChat.
Sau khi bạn nam đó rời đi, Tôn Oánh đang đến muộn liền gửi tin nhắn trong nhóm, báo rằng mình sắp đến nơi rồi.
Đọc xong tin nhắn, Tống Thư Họa trượt ngón tay một cái, ứng dụng chạy nền liền hiện ra.
Ngón tay cô khựng lại, rồi bấm vào bài đăng của ngày hôm qua.

Qua một đêm, độ hot của bài đăng đã tăng lên không ít, bên dưới bình luận của Tống Thư Họa lại có thêm rất nhiều hồi âm.
Không ngờ rằng câu chuyện yêu thầm bình thường này của cô, lại khiến bao nhiêu người thấy tiếc nuối và day dứt.
Tống Thư Họa suy nghĩ một lúc, cuối cùng để lại một lời nhắn cuối cùng.
Chàng trai mà tôi thầm mến là một người vô cùng ưu tú. Có lẽ bạn ấy đã sớm không còn nhớ tôi là ai, nhưng tôi vẫn luôn lấy thành tích của bạn ấy làm mục tiêu phấn đấu cho mình, chăm chỉ học hành để thi đỗ vào một trường đại học rất tốt. Đây là ý nghĩa lớn nhất mà bạn ấy và mối tình thầm này mang lại cho tôi. Trong một khoảng thời gian rất dài, bạn ấy là ánh sáng mà tôi theo đuổi, nhưng bây giờ, tôi muốn tự mình tỏa sáng hơn.
Cô gõ xong những dòng chữ này, tâm trạng dường như cũng theo đó nhẹ nhõm đi phần nào.
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, cô bắt gặp ánh mắt đầy tiếc nuối của Tiểu Mễ.

"Sao vậy?" Cô có chút ngơ ngác.
Tiểu Mễ: "Bạn nam ban nãy trông cũng đẹp trai phết đấy."
Tống Thư Họa: "Thật không? Tớ không để ý."
Cô bị cận thị nhẹ, lại thêm chứng mù mặt, khả năng nhớ mặt người khác rất kém.

Tiểu Mễ thở dài một cách đầy tiếc nuối: "Hơn nữa cậu ấy còn học cùng trường mình, tớ đề nghị làm quen một chút cũng rất tốt đấy."
Tống Thư Họa cười: "Được thôi, tớ đề nghị lần sau có đề nghị kiểu này thì cậu nhớ đề nghị sớm hơn nhé."
Tiểu Mễ nghẹn lời trong hai giây: "Được! Lần sau tớ nhất định sẽ ra sức nháy mắt. Giống như vầy này."
Cô ấy cố sức nheo mắt, bộ dạng trông khá hài hước.
Vạn Thanh đứng bên cạnh tỏ vẻ chán ghét: "Cậu trông giống bị chuột rút quá."
Tống Thư Họa bị chọc cười: "Được rồi được rồi tớ hiểu rồi, sau này nhất định sẽ nhận được ám hiệu của cậu."
Cô đứng dậy: "Tớ đi lấy ít đồ ăn vặt."

Sau khi từ quầy lễ tân lấy đồ ăn vặt trở về, Tống Thư Họa tinh mắt phát hiện trên ghế có thêm một cái túi.
Vạn Thanh: "Ban nãy Oánh Oánh đến rồi. Bây giờ đang ra cổng đón hai người bạn học cấp ba."
Tống Thư Họa lấy làm lạ: "Bạn học cấp ba?"
"Ừm, cũng học trường A." Tiểu Mễ bổ sung.
Tống Thư Họa gật gật đầu.
Vừa ngồi xuống, Tiểu Mễ ở đối diện đột nhiên ra sức nháy mắt lia lịa với cô.
Trông thật sự giống như bị chuột rút vậy.

Tống Thư Họa không nhịn được cười, liền hùa theo: "Nhanh vậy đã có trai đẹp đến rồi à?"
Lời vừa dứt, sau lưng cô truyền đến một tiếng cười khẽ của con trai.
Tống Thư Họa thoáng chút bối rối, theo phản xạ quay đầu lại.

Chàng trai đứng ngược sáng cao ráo thon dài, ánh nắng vàng rực rỡ chói lòa tuôn ra từ sau lưng anh. Ánh sáng vàng trắng lấp lánh phủ lên người anh, giống như một ảo ảnh không có thật.
Tống Thư Họa hơi mở to mắt, xuyên qua tầng tầng lớp lớp ánh sáng, cô nhận ra đôi mắt anh đang cười, khóe miệng cũng nhếch lên rõ rệt.
Biểu cảm này, gần như trùng khớp với lúc ở đầu cầu thang năm xưa.

Ngay khoảnh khắc nhận ra Chung Duật.
Trái tim Tống Thư Họa đột nhiên thắt lại.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo