Nếu Cậu Là Một Kẻ Nhát Gan - Chương 15

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Cho đến ngày Bạch Nhiễm tổ chức buổi họp mặt, Chung Duật vẫn chưa về.
Tống Thư Họa một mình đến nhà hàng mà Bạch Nhiễm đã hẹn.

Nhà hàng nằm trong một phòng riêng trên tầng 26 của một tòa nhà ở thành phố A.
Lúc Tống Thư Họa đến đó, trong phòng đã có một vài người.
Bạch Nhiễm đứng ở cửa, mỉm cười tươi roi rói ôm chầm lấy cô.
"Em đến rồi à! Lại xinh đẹp hơn rồi đại mỹ nhân!"

Tống Thư Họa mỉm cười và chào hỏi chị ấy một tiếng.
Ánh mắt cô chuyển sang những người khác trong phòng, chớp chớp mắt.
Một hai năm không gặp, cô có chút không nhận ra được nữa.
"Chung Duật cũng thật là, mới năm nhất đã bận rộn như vậy, không biết có đến được không." Bạch Nhiễm phàn nàn.
"Cậu ấy đang trên đường rồi, chắc chắn sẽ đến."
"Vậy thì tốt. Đến lúc đó bảo nó đưa em về."
Tống Thư Họa mỉm cười gật đầu, có chút không ngờ giọng điệu của đàn chị khóa trên khi nhắc đến Chung Duật lại thân thiết như vậy.
Cô muộn màng nghĩ, có phải thời cấp ba mình đã bỏ lỡ cơ hội được làm quen với Chung Duật sớm hơn không.

Bạch Nhiễm còn có những người bạn khác cần tiếp đãi, Tống Thư Họa một mình tìm một chỗ trên sofa ngồi xuống.
Qua lớp kính trong suốt sát đất, cảnh xe cộ tấp nập và đêm phồn hoa của thành phố hiện ra không sót một chi tiết.
Không bao lâu sau, một bạn nam chủ động đến bắt chuyện với Tống Thư Họa.
Một gương mặt nửa lạ nửa quen lại đẹp trai, có chút tự nhiên thân quen.
"Nghe nói em học ở trường A à?" Anh ấy hỏi.
Tống Thư Họa: "Vâng, đúng vậy."
Anh ấy cười nói: "Đúng lúc tuần sau phải đấu với đội bóng rổ của trường các em, nhà ăn có gì ngon để giới thiệu không?"
Tống Thư Họa suy nghĩ một lúc, rồi nghiêm túc đề nghị: "Hay là các anh ra ngoài ăn đi."
Anh ấy phá lên cười ha hả.
Tống Thư Họa cũng theo đó cong môi.

Lúc Chung Duật đến đây, anh liếc mắt một cái đã thấy Tống Thư Họa và người khác đang “trò chuyện vui vẻ”.
Anh nhận ra bạn nam đó.
Trước đây ở đội bóng rổ của trường cấp ba, cao, đẹp trai, học trên bọn họ một khóa.
Mà hôm nay Tống Thư Họa lại càng xinh đẹp hơn, mái tóc dài đen nhánh xõa sau lưng, gương mặt trắng nõn, ngũ quan càng thêm tinh tế và lập thể. Nhìn kỹ hơn, dường như còn trang điểm nữa.

Chung Duật mím môi, đang định đi qua tìm người.
Vừa đi được hai bước đã bị Bạch Nhiễm chặn lại.
"Anh chàng bận rộn này cuối cùng cũng đến rồi, mau qua đây."
Bước chân của Chung Duật dừng lại một chút, sau đó đổi hướng.

Tống Thư Họa không để ý đến câu chuyện nhỏ này.
Bạn nam đối diện rất hoạt ngôn, nhưng Tống Thư Họa lại có chút lơ đãng.
Hôm nay, cô đã đặc biệt trang điểm ở ký túc xá, muốn nhân cơ hội được ở riêng với Chung Duật trên đường về, làm một chuyện táo bạo.
Vì thế, cô đã căng thẳng suốt từ lúc đó đến bây giờ.

"Chúng ta thêm WeChat đi, đến lúc anh đến trường A có lẽ sẽ cần em giúp đỡ." Anh ấy mở mã QR của mình ra đưa qua.
Tống Thư Họa sững người một chút, đầu óc có chút rối loạn: "À, được."

Sau khi bạn nam đó rời đi, lần lượt lại có thêm một vài người đến nói chuyện với Tống Thư Họa, trao đổi cách liên lạc.
Tống Thư Họa vốn đã không giỏi đối phó với những tình huống như thế này, lại thêm trong lòng đang có chuyện, đầu óc càng thêm hỗn loạn.
Đến nỗi khoảnh khắc nhìn thấy Chung Duật, cô như thấy được cứu tinh, vui mừng khôn xiết.
"Cậu đến lúc nào vậy?"

Chung Duật nhếch mép: "Tớ đến được một lúc lâu rồi. Là do cậu nói chuyện chuyên tâm quá không nhìn thấy."
Tống Thư Họa không nghe ra điều gì khác lạ, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào anh.
"Những người mà chị Bạch Nhiễm mời đến cậu đều quen hết à?"
Chung Duật nhìn quanh một vòng: "Cơ bản là vậy, dù sao đều đã gặp qua
ở trường."
Tống Thư Họa có chút ngưỡng mộ: "Tốt quá! Lát nữa lỡ như tớ bị mù mặt thì cậu nhớ nhắc tớ nhé."
Chung Duật: "...Được."

Sau khi Chung Duật đến, Tống Thư Họa đã thoải mái hơn rất nhiều.
Lúc ăn cơm, Bạch Nhiễm nhắc đến việc đài phát thanh thường xuyên nhận được những bài viết liên quan đến Chung Duật.
Chung Duật bất đắc dĩ nói: "Chị đã hứa sẽ không phát rồi mà?"
Bạch Nhiễm nhún vai: "Xem ra chị chẳng có chút uy nghiêm nào cả, chúng nó đều không nghe lời chị."
Mọi người đều phá lên cười.
Tống Thư Họa cũng cười theo, quay đầu nhìn về phía Chung Duật.
Lại trực tiếp đối diện với ánh mắt như cười như không của anh.

Khóe miệng Tống Thư Họa cứng lại, không cười nữa.
Cô nhớ ra, hình như mình chính là người "không nghe lời" đó.
Ôi, không!

Buổi họp mặt kết thúc, hai người cùng nhau về trường.
Tống Thư Họa im lặng nhớ lại xem rốt cuộc mình đã đọc bao nhiêu bài viết liên quan đến Chung Duật.
Sau khi thích anh, mỗi lần cô đều đọc rất có tình cảm.
Có thể nói là truyền cảm.
Cứu mạng.
Chung Duật chắc không biết là cô đâu nhỉ?
Cho dù biết rồi, chắc anh cũng có thể tha thứ một chút chứ?
Vậy hôm nay còn có thể tỏ tình không?
Hay là trước tiên thú nhận mình chính là một trong những thủ phạm khiến anh càng thêm nổi tiếng?

Còn chưa dém được mối nào, những suy nghĩ lung tung của Tống Thư Họa đã bị giọng nói của Chung Duật cắt ngang.
"Tống Thư Họa, tớ phát hiện ra cậu hơi chậm tiêu đấy."
Tống Thư Họa không hiểu tại sao: "Tại sao?"

Chung Duật dừng lại, hai tay đút túi nhìn chằm chằm vào cô: "Cậu không nhìn ra bọn họ xin WeChat là muốn theo đuổi cậu à? "
Tống Thư Họa sững người, suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.
"Không thể nào. Tớ tổng cộng chỉ thêm WeChat của ba bạn nam, sao có thể cả ba người đều muốn theo đuổi tớ được?"
Chung Duật: "Ít nhất La Tiêu thì có."
Tống Thư Họa mở to mắt, ngây thơ hỏi: "La Tiêu là ai vậy?"

Chung Duật dừng lại vài giây, rồi tức quá hoá cười.
"Cậu nói chuyện với La Tiêu lâu như vậy mà không biết cậu ta là ai à?"
Tống Thư Họa nhớ lại, mình chỉ nói chuyện hơi lâu với một bạn nam.
"Ồ, cậu nói bạn nam cao gầy, da hơi đen, ở đội bóng rổ của trường à?"


Không khí trở nên yên lặng một cách kỳ lạ.
Giọng điệu của Chung Duật có chút kỳ quái: “Chẳng phải cậu nhớ rất rõ sao?"
Tống Thư Họa: "..."
Cô nhỏ giọng biện minh: "Nhưng tớ cũng thêm cả bạn nữ mà. Bạn học cùng trường thêm WeChat của nhau cũng rất bình thường. Lần đầu chúng ta ăn cơm cũng thêm cách liên lạc của nhau theo phương thức này mà."
Chân lý quả nhiên càng tranh luận càng sáng tỏ.
Tống Thư Họa càng nghĩ càng cảm thấy đúng, giọng nói cũng vô thức cao lên.
"Tôn Oánh còn nói cậu không dễ dàng thêm người lạ, nhưng lúc đó cậu cũng thêm cho chúng tớ. Chẳng lẽ…"

Lời nói của Tống Thư Họa đột nhiên dừng lại vì Chung Duật bất ngờ đến gần.
Dưới ánh đèn, vành tai của đối phương đỏ lên một cách bất thường, đôi mắt rạng ngời kia lóe lên một ý nghĩa sâu xa.
"Cho nên tớ mới nói cậu rất chậm tiêu."
"Tớ đã thể hiện rõ ràng như vậy rồi, sao cậu còn không nhận ra là tớ thích cậu hả?"

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo