Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Tống Thư Họa."
Vẻ mặt của Chung Duật nhìn cô rất nghiêm túc.
"Tớ biết trước đây cậu có người mình thích, cho nên vẫn luôn muốn từ từ. Nhưng bây giờ tớ vẫn muốn nói rõ ràng, ít nhất để cậu hiểu được tấm lòng của tớ."
"Tớ thích cậu, từ trước đến nay vẫn luôn là vậy."
"Cậu có muốn suy nghĩ một chút, làm bạn gái của tớ không?"
Tâm trạng của Tống Thư Họa như đang đi tàu lượn siêu tốc, từ sững sờ, vui mừng, kinh ngạc, cảm động, đến cuối cùng là đủ thứ cảm xúc lẫn lộn, khó diễn tả rõ ràng.
Ánh hoàng hôn chiếu lên khiến gò má cô nóng bừng, tim đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hốc mắt vừa cay vừa nóng, nước mắt không kiểm soát được trực trào lên.
Cô mấp máy môi, định nói gì đó.
Chung Duật đã lên tiếng trước, như một liều thuốc phòng ngừa: "Cậu không cần vội trả lời, cậu có thể về nhà suy nghĩ thêm…"
"Ừm, được thôi." Tống Thư Họa ngắt lời anh.
Chung Duật sững người một chút: "Cái được này trả lời cho câu hỏi nào vậy?"
Mắt Tống Thư Họa nóng lên, cô cong khóe môi.
"Câu trước."
Cô dồn hết dũng khí của mình, nhìn chằm chằm vào Chung Duật.
"Em muốn làm bạn gái của anh."
Chung Duật nhìn vào gương mặt của Tống Thư Họa, nhất thời sững sờ.
Mặt cô đỏ bừng, con ngươi dưới ánh hoàng hôn biến thành màu nâu nhạt, khóe mắt có gì đó đang lấp lánh.
Chung Duật đưa tay ra, nhẹ nhàng lau qua khóe mắt cô.
"Lời tỏ tình của anh cảm động đến vậy sao?"
Tống Thư Họa khẽ cười, nhỏ giọng nói: "Thật ra anh cũng hơi chậm tiêu đấy."
Chung Duật nhướng mày: "Tại sao?"
Tống Thư Họa: "Anh nghĩ em đang yêu thầm ai vậy?"
Trái tim Chung Duật đập mạnh một cái, không thể tin được nhìn cô.
"...Anh?"
Tống Thư Họa mím môi, gật đầu.
Chung Duật ngẩng đầu suy nghĩ một lát, rồi đột nhiên cười.
"Lúc nào vậy?"
Tống Thư Họa ngượng ngùng.
"Thời cấp ba em luôn đi theo sau lưng anh về nhà, anh có biết không?"
Chung Duật cảm thấy bạn gái của mình thật sự rất đáng yêu.
Anh giơ tay lên, hai lòng bàn tay ôm lấy gương mặt của Tống Thư Họa.
Nửa cười nửa nghiêm túc hỏi: "Vậy em nghĩ, tại sao ngày nào anh cũng đúng giờ lượn lờ ở đầu hẻm vậy?"
Tống Thư Họa chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, không thể tin được mở to mắt.
Khóe miệng Chung Duật sắp không nhịn được nữa, anh từ từ hạ tay xuống, xòe lòng bàn tay phải ra đưa đến trước mặt Tống Thư Họa.
Tống Thư Họa hiểu ý ngay, đặt tay vào lòng bàn tay anh.
Ngay giây tiếp theo đã bị nắm chặt, cảm giác ấm áp bao trùm lấy cô.
Hai người nắm tay nhau đi về, ánh hoàng hôn chiếu bóng hai người rất gần, không thể tách rời.
Chung Duật: "Vậy em nghĩ lần đầu chúng ta gặp nhau là trên đường về nhà à?"
Tống Thư Họa: "Đúng vậy, không phải sao?"
Chung Duật: "..."
Tống Thư Họa kinh ngạc: "Vậy là ở đâu?"
Chung Duật có chút bất đắc dĩ: "Đài phát thanh."
Thấy Tống Thư Họa vẫn còn hơi ngơ ngác, anh thở dài: "Thôi bỏ đi. Biết em bị mù mặt rồi."
Hai người ăn cơm bên ngoài, rồi lại đi dọc theo vành đai từ cổng đông đến cổng tây mới về trường.
Gần đến kỳ thi cuối kỳ, nhưng cả ngày không ôn tập gì, đối với Tống Thư Họa mà nói đây là một lần phá lệ.
Nhưng cô không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại còn rất vui.
Trở về trường, trong ký túc xá chỉ có một mình Tiểu Mễ.
"Về rồi à? Chơi thế nào?"
Tống Thư Họa không thể kìm nén được niềm vui của mình, kéo ghế đến trước mặt cô ấy ngồi xuống.
Tiểu Mễ sững người hai giây, nói đùa: "Sao lại mặt mày phơi phới thế? Chung Duật tỏ tình với cậu rồi à?"
Ánh mắt Tống Thư Họa rất sáng, cô nhẹ nhàng gật đầu.
"A a a a a!" Tiểu Mễ nhảy dựng lên, bụm miệng hét lên.
"Không đúng, cậu có bạn trai, tớ phấn khích cái gì chứ?"
Cô ấy bình tĩnh lại, tò mò hỏi Tống Thư Họa cảm giác thế nào.
Tống Thư Họa suy nghĩ một lúc: "Trường cấp ba của tớ có một bảng thông báo, vì dán ảnh của một bạn nam nên được mọi người gọi là 'khu thắng cảnh 5A của trường', thậm chí sau khi bạn nam đó chuyển trường vẫn có rất nhiều người nghe danh đến lén lút chụp ảnh chung..."
Tiểu Mễ sững sờ, chuyện này có liên quan gì đến câu hỏi của cô ấy?
Cô ấy suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên giật mình: "Đó không phải là người mà cậu yêu thầm trước đây chứ? Cái gì mà sau đó chuyển trường đi ấy."
Tống Thư Họa gật đầu: "Sau khi anh ấy chuyển đi, tớ đã nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại anh ấy nữa. Vào những ngày cuối tuần tự học, tớ cũng đã lén lút chụp một tấm ảnh."
Cô lấy điện thoại ra, mở tấm ảnh mà mình đã lưu giữ rất lâu.
Tiểu Mễ tò mò nhìn qua, rồi đột nhiên sững người.
Đây không phải là Chung Duật thì là ai?
"Cậu… Các cậu…"
Tống Thư Họa cười: "Bây giờ tớ có cảm giác như đã sở hữu riêng một khu thắng cảnh vậy."