Nếu Cậu Là Một Kẻ Nhát Gan - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Chỉ với hai chữ ngắn ngủi cũng đủ khiến trái tim Tống Thư Họa thấp thỏm không yên.
Liệu có khả năng Chung Duật thật sự nhớ ra cô không? Anh có biết cô chính là người đã đi theo sau lưng anh về nhà hơn một năm trước không?
Suy nghĩ một lát, cô cẩn thận hỏi.
Khi nào vậy?

Chung Duật trả lời rất nhanh.
Không nhớ rõ nữa
Chắc là ở đài phát thanh

Tâm trạng bay bổng của Tống Thư Họa lại từ từ hạ xuống theo câu trả lời của Chung Duật.
Cô nghĩ có lẽ Chung Duật thật sự không nhớ đã gặp mình ở đâu, chắc chỉ là cảm thấy hơi quen mắt, nên mới khách sáo nói vậy thôi.
Bởi vì cô hoàn toàn không nhớ ra mình đã từng gặp Chung Duật ở đài phát thanh.
Kể từ khi thích Chung Duật, ngay cả khi nhận được bài viết có tên anh, cô cũng sẽ đọc đi đọc lại mấy lần, huống hồ là chính anh xuất hiện ở đài phát thanh.

Tống Thư Họa biết ý không hỏi thêm nữa, qua loa kết thúc cuộc trò chuyện.
Nhưng cô vẫn có chút phấn khích.

Cô trùm chăn kín đầu, trốn trong bóng tối đọc lại đoạn trò chuyện của hai người một lần nữa.
Dường như một lần nữa cảm nhận được niềm vui khi lén lút đi theo sau Chung Duật thời cấp ba.
Một niềm hạnh phúc nhỏ bé, riêng tư, thầm kín và chân thật chỉ thuộc về riêng mình cô.

Đại học không giống như cấp ba.
Dù học cùng một trường, muốn gặp mặt cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Lần gặp lại Chung Duật tiếp theo, là ở lớp thể dục một tuần sau đó.

Tống Thư Họa và Tiểu Mễ xách thảm yoga đi ra khỏi phòng học, đúng lúc gặp được Diêu Lạc Tân đang đi từ phía bên kia sân thể dục tới.

"Chào! Hai người đẹp."
Anh ấy nhìn tấm thảm yoga trên tay hai người, cười nói.
"Các cậu học lớp yoga à?"

Tiểu Mễ: "Đúng vậy. Còn cậu?"

"Bóng rổ."
Diêu Lạc Tân nói xong liền quay đầu lại, gọi về một hướng khác: "Chung Duật! Đây này!"

Chung Duật mặc một bộ đồ bóng rổ màu đen, đang đứng bên cạnh sân bóng rổ uống nước.
Tóc anh hơi ướt, dưới ánh hoàng hôn ánh lên màu vàng kim.
Nghe thấy tiếng gọi, anh nhìn về phía này, nheo nheo mắt, dường như đã cười một cái.

Trái tim Tống Thư Họa run lên, vội vàng thu lại ánh mắt.
Đúng lúc điện thoại reo, cô cúi đầu trả lời tin nhắn trong nhóm lớp.

Vừa trả lời xong tin nhắn, trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nam.
"Tống Thư Họa?"

Đây là lần đầu tiên Chung Duật gọi tên cô.
Âm cuối hơi cao lên, giống như hạt lúa được phơi dưới nắng, trong trẻo và sảng khoái.

Tống Thư Họa cất điện thoại, ngẩng đầu.
"Hả?"

Chung Duật nhìn chằm chằm vào cô, vẻ mặt khi nghiêm túc có chút chăm chú.
"Cậu còn nhận ra tớ là ai không?"

Diêu Lạc Tân đứng bên cạnh cười phá lên: "À, đúng rồi! Sao tớ lại quên hỏi nhỉ?"

Má Tống Thư Họa hơi nóng lên.
"Nhận ra mà."
Cô nhỏ giọng bổ sung: "Tớ cũng không đến nỗi nghiêm trọng như vậy đâu."

Chung Duật nhếch mép: "Thật sao?"

Đúng vậy.
Hơn nữa, cho dù cô có bị mù mặt với người khác, cũng sẽ không bị mù mặt với Chung Duật.
Hồi cấp ba, cô thậm chí có thể nhận ra bóng lưng của anh cách mấy lớp học.
Nhưng những lời này không thể nói ra được, cô chỉ có thể gật đầu.

Đúng lúc này, có người bên cạnh gọi tên Chung Duật.
Anh quay đầu nhìn một cái: "Tớ qua đó một lát, sẽ quay lại ngay."
Anh đi qua đó nói chuyện với một bạn nam cao lớn vừa từ sân bóng rổ đi ra.
Không bao lâu sau đã quay lại.
"Từ Hàng cùng phòng thí nghiệm với tớ." Chung Duật nói câu này, mắt lại nhìn Tống Thư Họa.

Tống Thư Họa ngơ ngác.
"Từ Hàng?"
Là ai? Tại sao lại nói với mình?
Chung Duật dừng lại một chút, rồi cười.
"Không có gì."

Mấy người trò chuyện bâng quơ vài câu, Diêu Lạc Tân đã đưa ra lời mời với hai người.
"À đúng rồi, cuối tuần này sinh nhật tớ, đã đặt chỗ rồi. Các cậu có bận gì không? Cùng đi chơi đi."
Tiểu Mễ hứng thú hỏi: "Đi đâu chơi vậy?"
Diêu Lạc Tân: "Ở gần núi Lê, tớ đã đặt một phòng ở homestay, gọi cả bạn cùng phòng của các cậu đến nữa nhé. Đông người cho vui."

Tống Thư Họa có chút muốn đi.
Là ôm theo tư tâm có thể gặp được Chung Duật.
Tiểu Mễ càng dứt khoát đồng ý ngay.
Lý do vô cùng đơn giản và thẳng thắn: "Tớ cảm thấy ở đó chắc chắn có trai đẹp."

Vào ngày sinh nhật của Diêu Lạc Tân, Vạn Thanh phải hẹn hò với bạn trai nên không thể đi, còn Tôn Oánh trực tiếp đi từ nhà đến đó.
Trong ký túc xá chỉ có Tống Thư Họa và Tiểu Mễ cùng nhau xuất phát từ trường.
Trước khi đi, Tống Thư Họa đã lựa tới lựa lui trong tủ quần áo, cuối cùng vẫn chọn một chiếc quần yếm bình thường cùng với đôi giày trắng nhỏ.

Lúc ngồi tàu điện ngầm, Tiểu Mễ đầy mong đợi nói với Tống Thư Họa rằng hy vọng hôm nay có thể gặp được thêm vài anh chàng đẹp trai.
Tống Thư Họa có chút ngưỡng mộ sự phóng khoáng và thẳng thắn của cô ấy, tò mò hỏi: "Nếu cậu thích một người, cậu có chủ động tỏ tình không?"
Không ngờ Tiểu Mễ lại trực tiếp phủ nhận.
"Chính vì không thích nên mới tỏ ra phóng khoáng như vậy. Hồi cấp ba lúc tớ yêu thầm cũng nhát gan lắm, sợ tỏ tình xong là thất tình."
Tống Thư Họa nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, cảm thấy được an ủi rất nhiều.
Thì ra mọi người đều giống nhau, đều là những kẻ nhát gan trong tình yêu thầm.

"Vậy còn cậu?" Tiểu Mễ huých vào tay cô. "Cấp ba có yêu đương không?"
Tống Thư Họa lắc đầu một cái, nói rằng cấp ba mình cũng yêu thầm.
"Không tỏ tình à?"
"Không."
"Tại sao?"
"Tớ không dám."
Tiểu Mễ hít một hơi: "Không phải cậu thích mấy tên lưu manh đấy chứ? Cậu ta có bạn gái rồi à?"
Tống Thư Họa lắc đầu nguầy nguậy: "Không, cậu ấy rất tốt."
Cô suy nghĩ một lúc, rồi bổ sung: "Đặc biệt xuất sắc, về mọi mặt."
Tiểu Mễ nhìn cô đăm chiêu: "Thảo nào cậu không thèm để ý đến những lời bắt chuyện thông thường."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo