Nếu Cậu Là Một Kẻ Nhát Gan - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tống Thư Họa yên lặng lắng nghe, không lên tiếng nhiều.
Ngoại hình của Chung Duật quả thực rất nổi bật. Anh sỡ hữu một đôi mắt rất đẹp, nếp mí đôi rõ ràng, ánh mắt sáng ngời, lúc nào cũng tràn đầy thần thái. Khi cười lên, dường như toàn bộ ánh nắng của thế giới đều chiếu rọi lên người anh.
Anh xuất sắc về mọi mặt, tính tình lại hòa đồng, bạn bè cũng nhiều. Từ trước đến nay đã có rất nhiều nữ sinh thích anh, nhưng anh chưa bao giờ có tin đồn hẹn hò.
Bạn xem người này đi, đúng là một đối tượng yêu thầm hoàn hảo.
Anh khiến bạn rung động, nhưng lại không bao giờ khiến bạn đau lòng.
Chỉ cần bạn ngoan ngoãn đứng ở góc độ của một người yêu thầm, đừng cố gắng tỏ tình với anh.

Tống Thư Họa lại bấm vào nhóm chat, trang chỉ hiển thị tin nhắn thu và thanh toán.
Cô bấm vào trang cá nhân của Chung Duật, ánh mắt do dự dừng lại ở nút thêm bạn bè.
Cô không tìm được lý do để thêm WeChat của anh.
Sau khi tự khai mình là người mù mặt, cô càng không có cơ hội để nói rằng hai người là bạn học cùng trường. Cũng không thể tham gia một cách tự nhiên khi bạn cùng phòng bàn tán, phụ họa nói rằng anh xuất sắc đến mức nào.
Bỏ lỡ thời điểm thích hợp nhất, làm thế nào mở lời cũng cảm thấy gượng gạo.

“Họa Họa, thế nào?” Giọng nói của Tiểu Mễ kéo Tống Thư Họa ra khỏi dòng suy nghĩ của mình.
Tống Thư Họa: “Gì cơ? Tớ vừa không nghe thấy.”
Tiểu Mễ lắc điện thoại: “Tớ nói, chúng ta cùng nhau thêm WeChat của trai đẹp được không?”
Tống Thư Họa nhìn thấy trang màn hình trên tay Tiểu Mễ giống hệt của mình lúc này, tim đập nhanh hơn vài phần.
“Chung, Chung Duật?”
Tiểu Mễ thản nhiên: “Đúng vậy, bốn chúng ta cùng nhau thêm cậu ấy và Diêu Lạc Tân, nằm trong danh sách bạn bè cũng tốt mà.”
Tống Thư Họa âm thầm cảm ơn trong lòng mấy lần, cong môi.
“Ồ, được thôi.”

Sau khi chủ động thêm WeChat của hai người, Tống Thư Họa như một tên trộm giấu tai nghe chuông, đặt điện thoại lên giường, cố gắng làm cho mình bận rộn.
Học từ vựng, làm bài tập, lấy nước rửa mặt…
Cô sợ mình chỉ cần dừng lại là sẽ không nhịn được nhìn điện thoại, càng sợ cảm giác thất vọng hết lần này đến lần khác.
Khi đang rửa mặt, Tống Thư Họa nghe thấy giọng nói của Vạn Thanh.
“Chung Duật đồng ý rồi.”
Động tác của Tống Thư Họa dừng lại một chút, trái tim vô thức thắt lại.
Tiểu Mễ: “Thật này! Nhưng mà vòng bạn bè của cậu ấy chẳng có tấm ảnh nào cả, có phải trai đẹp đều không thích chụp ảnh không?”
Tôn Oánh: “Cậu biết đủ đi, tớ nghe nói trước đây cậu ấy không hay thêm bạn bè đâu.”

Tống Thư Họa thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người đều đã được đồng ý, vậy chắc mình cũng đã là bạn bè của anh rồi nhỉ?
Rõ ràng còn chưa nhìn thấy, cô đã bắt đầu cảm thấy vui mừng vì điều đó. Thậm chí còn có chút không nỡ xem điện thoại ngay lập tức để phá vỡ đi niềm vui kéo dài này.

Cô rửa mặt xong, tiện thể dọn dẹp lại bồn rửa tay, rồi chậm rãi thoa kem dưỡng da. Làm xong tất cả những việc này, Tống Thư Họa như thể vừa hoàn thành một nghi lễ, lúc này mới trèo lên giường xem điện thoại.

Trong điện thoại ngoài thông báo xác nhận đã đồng ý, còn có thêm một tin nhắn.
Là của Chung Duật gửi.
Chính chủ?
Tống Thư Họa sững người một chút, vội vàng gõ chữ.
Ừm
Hơi lạnh lùng, xóa đi.
Đúng vậy
Gửi đi.

Nhìn dòng chữ “Đối phương đang nhập…” Trên màn hình, Tống Thư Họa không khỏi căng thẳng.
Vài giây chờ đợi thật dài.
Dài đến mức Tống Thư Họa cảm thấy như đã qua rất lâu.
Cô do dự, rồi lại gửi thêm một câu.
Sao vậy?
Lần này thì nhận được hồi âm rất nhanh.
Chung Duật:
Không có gì, chỉ hơi bất ngờ thôi

Ý gì đây?
Tống Thư Họa cắn môi, không dám hỏi thêm nữa.
Có lẽ đối phương vốn dĩ chẳng có ý gì đặc biệt cả.

Cô thoát khỏi giao diện trò chuyện, vào vòng bạn bè, tiện tay bấm like cho bài đăng chín ảnh của đàn chị khóa trên Bạch Nhiễm.
Cô được Bạch Nhiễm tuyển vào đài phát thanh, sau khi vào cũng luôn được Bạch Nhiễm dìu dắt. Hai người vẫn luôn có cách liên lạc, nhưng WeChat thì phải đến sau khi Tống Thư Họa thi đại học xong mới thêm.

Gần như chỉ trong một giây, vòng bạn bè có thêm một con số “1” màu đỏ.
Làm mới lại, Chung Duật theo sau cô bấm like một cái.

Bạch Nhiễm lại là bạn chung của bọn họ?
Còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, điện thoại lại vang lên một tiếng.
Chung Duật gửi một tấm ảnh chụp màn hình vòng bạn bè của Bạch Nhiễm, tên của hai người xuất hiện cạnh nhau trong danh sách những người đã bấm like.

Tim Tống Thư Họa đập hơi nhanh.
Cậu cũng quen chị Bạch Nhiễm à?
Chung Duật:
Ừm, tớ từng học ở trường cấp ba Nhất Trung Lâm Xuyên

Không ngờ đối phương lại chủ động nhắc đến, Tống Thư Họa đột nhiên không biết phải trả lời thế nào.
Căng thẳng xóa đi sửa lại trong khung trò chuyện, cuối cùng cũng nặn ra được một câu.
Tớ cũng vậy, cùng với chị Bạch Nhiễm đều ở đài phát thanh

Chung Duật trả lời rất nhanh.
Tớ biết

Tay của Tống Thư Họa nhanh hơn não.
Sao cậu biết?
Cô gửi đi xong mới phát hiện mình đã hỏi một câu ngớ ngẩn.
Mình đã bấm like cho chị Bạch Nhiễm rồi, Chung Duật sao có thể không đoán ra được chứ?
Cô gần như có thể tưởng tượng được sự cạn lời của đối phương lúc này.
Quả nhiên, Chung Duật không trả lời.

Tống Thư Họa bực bội, ngả người ra sau gối.
Thở dài một tiếng.

“Họa Họa cậu sao vậy? Thở dài gì thế?”
Tiểu Mễ tai thính ngó đầu qua.
Tim Tống Thư Họa thắt lại, úp điện thoại xuống.
“A, không có gì. Tớ đang đọc tiểu thuyết thôi.”
“Ồ, vậy thì tốt rồi.”
Sau khi Tiểu Mễ yên tâm rời đi, Tống Thư Họa thở ra một hơi.
Lại bật sáng màn hình điện thoại, trên màn hình vốn sạch sẽ giờ đây có thêm một tin nhắn.
Hai chữ đơn giản…
Đã gặp

“Bùm” một tiếng.
Trong đầu Tống Thư Họa như thể có pháo hoa nổ tung.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo