Nếu Tình Yêu Quên Lãng - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

10


Tôi đã nói dối Lục Viễn Châu.  


Năm đó, chúng tôi còn chen chúc trong một căn phòng trọ nhỏ.


Đêm hè vẫn còn vương hơi nóng ban ngày, mở toang cửa sổ cũng chỉ đón được chút gió hiu hiu.  


Tôi ôm nửa quả dưa hấu, dùng muỗng xúc miếng ruột ngọt nhất ở giữa đưa cho anh: “Viễn Châu, lật sang trang tiếp đi.”  


“Giai Giai à, em đọc nhanh quá đấy, anh còn đang ở đoạn nam chính quỳ xuống c ầu x in quay lại cơ mà.”  


Lục Viễn Châu cầm lấy muỗng trong tay tôi, ngược lại đút miếng dưa ấy vào miệng tôi.  


Anh nói: “Anh thích ăn phần sát vỏ, mát họng lại giảm ho.”  


“Anh đừng có xạo, em đâu phải con nít ba tuổi!”  


Lục Viễn Châu vừa cười vừa xoa đầu tôi:  


“Giai Giai đúng là bá đạo thật đấy, dưa hấu sát vỏ chọc gì em mà bị em ghét dữ vậy?”  


“Nhưng mà nói thật, ý tưởng của em lần này hay thật.”  


Vừa nói, anh vừa lật sang trang tiếp theo của cuốn tiểu thuyết.


“Cái quyển tiểu thuyết ngôn tình m áu  chó này đúng là thần dược giải nhiệt, đọc mà nổi da gà hết lớp này tới lớp khác.”


“Nam chính này,” Lục Viễn Châu chỉ vào quyển truyện: "Đúng là đáng ăn đòn thật sự.”


“Mất trí nhớ chứ đâu phải mất n ão, sao lại bị nhỏ trà xanh dắt mũi chỉ bằng vài câu nói sến rện chứ?”


Thấy Lục Viễn Châu tức mà không biết xả vào đâu, tôi không nhịn được gục lên vai anh cười ngặt nghẽo.


Tôi ngẩng đầu nhìn nghiêng khuôn mặt anh, nũng nịu hỏi: “Nếu anh quên em rồi, anh có yêu em thêm lần nữa không?”


Lục Viễn Châu vừa cố móc phần rìa của trái dưa hấu, vừa nói: “Cho dù có quên chính mình thì chắc chắn anh cũng sẽ không quên em.”


“Em nói là nếu mà, nếu thôi mà!”


Động tác móc dưa hấu của anh dừng lại theo lời tôi, anh suy nghĩ rất nghiêm túc một lúc lâu.


Tiếng ve ngoài cửa sổ vang lên ngày càng rộn rã, một cơn gió mát lạnh của đêm hè lướt qua da tôi.


Lúc đó, Lục Viễn Châu cất tiếng, giọng trong trẻo và kiên định.


Anh nói: “Nếu anh quên em… Cơ thể anh sẽ nhận ra em trước cả trí nhớ.”


“Linh hồn anh cũng sẽ yêu em một lần nữa mà không chút do dự.”


Tiếng y tá thay băng kéo tôi ra khỏi giấc mộng.


Trời vẫn chưa sáng.


Mộng thấy chuyện xưa khiến lòng dạ rối bời, chẳng thể ngủ lại được nữa.


Tôi đành ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ.


Tay tôi quệt qua mặt một cái, ướt đẫm.


Câu nói của Lục Viễn Châu xuyên qua bốn năm thời gian, vẫn vang vọng mãi trong đầu tôi.


“Cho dù có quên chính mình, anh cũng sẽ không quên em.”



Trời bắt đầu hửng sáng.


Một tia nắng đầu ngày lọt qua rèm cửa, chiếu lên bức tường trắng trong phòng bệnh.


Tôi thở một tiếng thật dài.


“Đồ lừa đảo.”


11


“Nếu tiếp tục điều trị, nhiều nhất cũng chỉ duy trì được ba tháng nữa.”


Những lời của bác sĩ như phán quyết của tử thần, lần đầu nghe tôi chỉ cảm thấy cả thế giới sụp đổ.


Mẹ tôi là người cả đời cần cù chịu khó.


Từng bị tổn thương nhưng bà chưa bao giờ đ ánh mất niềm yêu đời.


Và đúng vào lúc tôi trưởng thành, có thể chia sẻ gánh nặng cuộc sống với bà thì bà lại ngã quỵ.


Ung thư dạ dày giai đoạn cuối, đã hóa trị ba lần.


“Liệu trình tiếp theo cần đóng thêm viện phí.”


“Nếu tiếp tục sử dụng thuốc hóa trị mới và thuốc nhắm trúng đích, sẽ cần gần 300 ngàn nữa.”


Tôi gần như không suy nghĩ, lập tức cất lời chắc nịch:


“Tôi lo được, chúng ta tiếp tục điều trị.”


“Tất cả thuốc men, nhất định phải dùng loại tốt nhất.”


Từ khi mẹ nhập viện, tôi như hạt đậu đồng được trui rèn qua ngàn lần va đập.


Chỉ cần còn khả năng kéo dài mạng sống cho mẹ, tôi đều sẵn sàng thử.


Dù bây giờ tôi không có 300 ngàn nhưng tiền thì có thể kiếm, có thể mượn được.


Tôi có thể bán đi món quà Tống Quan Tinh tặng tôi.


Cả món quà của Lục Viễn Châu nữa… Chiếc áo khoác mà tôi vẫn cất giữ cẩn thận trong tủ.


Tình yêu giống như mây ngũ sắc, dễ tan như mảnh thuỷ tinh mỏng.


Nhưng mẹ thì chỉ có một.


Bác sĩ lại nhìn tôi với ánh mắt cảm thông.


Bà ấy hiểu khó khăn của chúng tôi, thở dài thật sâu, sau đó nở một nụ cười đầy tin cậy:


“Không phải vội, tháng sau nộp viện phí cũng được.”


“Yên tâm, tôi sẽ cố hết sức để giúp cháu tranh thủ thêm chính sách hỗ trợ.”


Tôi ngồi trên băng ghế ngoài phòng bệnh, dán mắt vào những đường vân dưới nền mà thất thần suy nghĩ.


300 ngàn, tôi biết làm sao bây giờ?


Mượn của Tống Quan Tinh sao?


Nhưng lần trước anh ấy đã…


“Em dâu.”


12


Tôi giật mình ngẩng đầu, thấy Lục Viễn Châu.


Anh đứng trước mặt tôi, chiếc áo khoác đen càng khiến anh thêm lạnh lùng và vững chãi.


Tôi ngây người nhìn anh, nước mắt không tự chủ mà tuôn đầy hốc mắt.


Trước mặt người từng là thân thuộc nhất, lớp vỏ bọc gọi là kiên cường tôi luôn khoác lên mình… đã tan vỡ không cần ai đập vỡ.


Trong lòng tôi như có một hình bóng đang sụp đổ mà gào kh óc, nó liên tục thì thầm: “Ôm lấy anh ấy đi, như ngày xưa ấy.”


Tôi cũng muốn.


Tôi rất muốn nhào vào vòng tay ấm áp và vững chắc của anh, trốn khỏi tất cả những khổ đau của cuộc sống.


Để trái tim đã bị giày xéo bởi cuộc đời này có thể tìm được một nơi để nương náu.


Nhưng tôi không thể.


Bây giờ tôi là… em dâu của anh.


Tôi siết chặt tay, móng tay bấu sâu vào lòng bàn tay.


“Trùng hợp quá, tổng giám đốc Lục.”


Lục Viễn Châu không trả lời, chỉ ngồi xuống chỗ trống bên cạnh tôi.


“Không trùng hợp,” anh đưa cho tôi một lon soda: "Tôi đến để tìm em.”


“Sao anh biết tôi ở đây?”


Lục Viễn Châu nhìn tôi, nghiêm túc nói ra một câu trả lời kỳ lạ khó tin: “Tôi không biết. Thế nên tôi định đi qua từng tầng một, có vậy thì chắc chắn sẽ tìm thấy em.”


“Nếu anh đi hết mà vẫn không thấy thì sao?”


Anh lấy điện thoại ra, đưa mã QR trước mặt tôi, khóe mắt cong cong như ánh mặt trời.


“Trong trường hợp đó, thêm WeChat là điều cực kỳ cần thiết.”


Lục Viễn Châu như một tia nắng sớm, xua tan hết những u ám trong lòng tôi.


Sự kiên nhẫn và chu đáo của anh khiến tôi thấy ấm lòng, đầu óc nóng bừng lên, tôi bỗng gật đầu đồng ý lời đề nghị ấy.


Tôi gửi lời mời kết bạn, kèm theo dòng ghi chú: [Tôi là Hứa Mộng Giai.]


“Lần đầu gặp em là tôi đã muốn nói rồi, nhưng lại quên mất.”


Lục Viễn Châu nhìn tôi chằm chằm: “Tên em rất hay.”


“Giống như một giấc mộng tuyệt đẹp vậy.”


Tôi sững sờ ngẩng đầu nhìn anh.


Nếu xét theo góc độ tâm lý học thì vẻ mặt anh lúc này hoàn toàn không có bất kỳ sơ hở nào—Bình tĩnh, chân thành, giống như đang bày tỏ ấn tượng đầu tiên với một người xa lạ.


Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.


Câu nói đó… anh đã từng nói vào một buổi đầu hè cách đây sáu năm.


13


Đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.


Thời đại học, Lục Viễn Châu cùng bạn bè mở một studio chụp ảnh.


Giai đoạn khởi nghiệp cần nhiều mẫu để làm sản phẩm nên họ dán tờ rơi tìm người mẫu quanh trường.


Lúc đó tôi đang làm thêm để kiếm học phí, bị mức thù lao 600 tệ cho một bộ ảnh hấp dẫn nên lấy hết can đảm gửi một bức ảnh đời thường.


Trường tôi có rất nhiều cô gái xinh đẹp—nổi bật, trong sáng, ngọt ngào…


Muôn hồng nghìn tía, nhìn đâu cũng thấy đẹp.


Tôi không dám kỳ vọng gì, chỉ hơi tiếc nuối vì không thể có được 600 tệ kia.


Nhưng không lâu sau, tôi lại nhận được tin nhắn của Lục Viễn Châu hẹn tôi ra sân vận động để chụp một bộ ảnh với đồng phục thủy thủ.


Anh đeo máy ảnh đắt tiền trên cổ, cười rạng rỡ như ánh mặt trời.


Đôi mắt cong như chiếc cầu, lúm đồng tiền bên má phải lấp ló sau nụ cười.


Anh nhìn tôi với ánh mắt chân thành và câu đầu tiên giữa chúng tôi là “Bạn học, tên của bạn thật hay, giống như một giấc mộng tuyệt đẹp vậy”.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo