Nếu Tình Yêu Quên Lãng - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Một cơn gió lướt qua, tôi ngửi thấy hương nước giặt thơm dịu trên áo anh.


Không hiểu sao, tôi cũng chìa tay ra.


“Bạn Lục, mong được hợp tác vui vẻ.”


Rời khỏi dòng ký ức, hương thơm năm nào như vẫn còn vấn vít quanh tôi.


Nhưng màn hình điện thoại trước mắt lại rõ ràng kéo tôi về thực tại.


Chúng tôi đã quay lại vạch xuất phát.


Giờ đây xưng hô với anh… đã phải xưng đầy đủ họ tên.


14


“Giai Giai, sao con lại ngồi ngoài này?”


Mẹ tôi tỉnh giấc, khoác áo ra ngoài tìm tôi.


Thấy Lục Viễn Châu ngồi cạnh tôi thì bà hơi sững người.


Trong lòng tôi lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo.


Còn chưa kịp ngăn lại, mẹ đã lên tiếng: “Tiểu Lục, cháu về rồi à?”


“Bên nước ngoài chắc không quen lắm nhỉ, cháu gầy đi nhiều quá.”


Ngày ấy tôi và Lục Viễn Châu chia tay quá đột ngột nên tôi đành viện lý do anh đi du học để tránh những câu hỏi của mẹ.


Tôi nhanh chóng khoác tay mẹ để mẹ có chỗ bám vào, cũng tiện để dẫn mẹ rời đi.


“Mẹ, ngoài hành lang lạnh, mình về phòng đi.”


Dường như bà cảm nhận được bầu không khí có phần kỳ lạ nên cũng không nói gì thêm.


Tôi chuẩn bị túi sưởi, đặt cẩn thận dưới chăn.


Tay mẹ gầy guộc khẽ nắm lấy tay tôi dưới lớp chăn ấm.


“Con lại liên lạc với Tiểu Lục rồi à?”


“Năm đó thằng bé cứu con, mẹ vẫn chưa kịp cảm ơn nó một tiếng.”


“Hơn nữa…” Mẹ khẽ thở dài: "Cũng là mẹ liên lụy hai đứa…”


“Mẹ.” Tôi cắt lời bà: "Chuyện đó không liên quan đến mẹ, mẹ đừng tự trách mình.”


“Nếu mẹ không lấy nhầm người thì đã chẳng xảy ra chuyện năm đó rồi.”


“Hai đứa con cũng sẽ không…”


Mũi tôi cay xè, vội tránh ánh mắt của mẹ, tôi sợ mình sẽ bật kh óc trước mặt bà.


“Không phải lỗi của mẹ. Mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất trên đời.”


“Dù không có chuyện đó, con và Lục Viễn Châu… cũng sẽ không đi cùng nhau đến cuối cùng được.”


Chim sẻ và phượng hoàng, làm sao có thể cùng đậu một cành?


Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi ấy đã là món quà mà số phận ban tặng, tôi còn có thể mong cầu điều gì vĩnh viễn đây?


15


Vì sự xuất hiện của Lục Viễn Châu, cả buổi sáng như bị tua nhanh.


Chớp mắt đã đến giờ ăn trưa.


Tôi định xuống lầu mua chút cháo cho mẹ.


Vừa bước ra cửa thì suýt nữa đâm sầm vào anh.


Anh không hề tránh né, thậm chí còn khẽ lắc đầu.


Chẳng lẽ anh đang tiếc vì tôi không lao thẳng vào lòng anh sao?


Chuyện này quá trái luân thường rồi.


Tôi hỏi: “Anh… mang gì thế này?”


Lục Viễn Châu lắc lắc mấy túi đồ lớn nhỏ trong tay: “Tôi đến thăm dì, sáng nay đến vội không mang quà, thật thất lễ quá.”


Tôi đứng chắn ngay trước cửa, sợ anh lại gặp mẹ tôi.


Dù gì mẹ tôi không biết chuyện anh mất trí nhớ, vẫn nghĩ anh là “Tiểu Lục” ngày xưa.


Nhỡ mà trò chuyện rồi nhắc lại chuyện cũ thì chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.


“Tôi cảm ơn anh nhé, sếp Lục. Nhưng mẹ tôi và anh vốn không quen biết, làm phiền anh thế này thật không nên.”


Lục Viễn Châu nhướn mày.


“Không quen biết?”


“Không sao, sau hôm nay là quen rồi.”


“Tôi đến thăm người sắp thành… người quen, vậy cũng không tính là phiền đúng không?”


Vì câu nói đó mà mặt tôi đơ ra.


Đây là cái kiểu “ít nói nghiêm túc” mà Tống Quan Tinh nhắc đến ấy hả?


Vậy nếu anh hay cười nói thì sẽ thế nào đây?


Lúc tôi còn ngẩn người, Lục Viễn Châu đã lách qua tôi vào phòng, còn chiếm luôn ghế ngồi của người chăm bệnh.


Đến khi tôi kịp phản ứng và định ngăn anh nói chuyện thì…


Mọi thứ đã quá muộn.


Lục Viễn Châu đã bắt đầu gọi “dì ơi” một cách ngọt xớt.


Mẹ tôi cũng vui vẻ cười nói đáp lại.


Anh còn tranh thủ nháy mắt với tôi, như thể đang khoe chiến thắng.


Ánh mắt ấy thật quá quen thuộc.


Như thể… người cũ quay về.


Trước khi lý trí bị nhan sắc và ký ức xưa đ ánh gục, tôi vội quay đầu đi.


“Ơ?”


Cả Lục Viễn Châu và mẹ tôi đồng thanh hỏi: “Sao vậy?”


Tôi liên tục xua tay: "Không có gì đâu, nhìn nhầm thôi.”


Bóng người vừa lướt qua trước cửa phòng bệnh trông rất giống Tống Quan Tinh.


Chắc là tôi nhìn nhầm thôi.


Dù gì anh ấy cũng chưa từng hỏi thăm bệnh tình mẹ tôi, cũng không biết bà nằm viện ở đâu.


Chúng tôi vốn là một cặp tình nhân kỳ lạ mà.


16


Người nhà ở giường bệnh bên cạnh hớt hải quay về, trên tay nắm chặt một chiếc túi nhỏ màu đỏ.


“Trong túi đó là gì vậy?”


“Là bùa bình an.”


“Tôi đến tận chùa xin đó, người ta bảo linh lắm.”


“Cầu mong con tôi được bình an, vô sự.”


Cô bé trên giường bệnh đội chiếc mũ len, khuôn mặt nhỏ gầy gò trắng bệch như tuyết nay càng lộ rõ vẻ xanh xao.


Thế nhưng đôi mắt lại ánh lên niềm hạnh phúc long lanh.


Trước lưỡi hái tử thần và những căn bệnh hiểm nghèo, luôn có những tấm chân tình mãnh liệt và thuần khiết.


Đó là mảnh đất màu mỡ quý giá nhất của sự sống.


Tôi còn đang xúc động thì điện thoại của Tống Quan Tinh đã gọi đến.


Tôi bước ra ngoài hành lang để nghe máy.


“Giai Giai, anh say rồi… khó chịu quá…”


“Tiểu Ngô không đi với anh sao?”


“Không cần cậu ta!”


“Anh muốn Giai Giai tới đón cơ mà!”


Đầu dây bên kia ồn ào náo nhiệt, giọng anh ấy phải gào lên mới nghe rõ.


Thế mà tôi vẫn nghe ra được, giữa sự ồn ào đó, Tống Quan Tinh đang nũng nịu làm nũng với tôi.


Rượu đúng là làm con người ta hiện nguyên hình.


Quả nhiên, Tống Quan Tinh vẫn là một đứa trẻ chưa lớn.


Dù gì tôi cũng vẫn đang là bạn gái anh ấy, không thể để anh ấy say xỉn một mình trong quán bar mà không ai lo được.


“Vậy em sẽ đến đón anh, gửi định vị cho em đi.”


Chẳng mấy chốc, Tống Quan Tinh đã gửi vị trí qua WeChat.


Chỉ cách b ệnh v iện ung bướu một cây số.


Tôi nhắn lại: “Biết rồi, em đến ngay đây.”


“Đừng chạy lung tung đấy nhé, ngoan ngoãn đợi em trong quán bar.”


Tắt máy, tôi mới phát hiện ra mình đang vô thức nghịch một cánh hoa rơi trên băng ghế dài.


Bị vò trong tay, cánh hoa giờ đã nát tươm, úa tàn.


17


Tôi vừa quay người định trở lại phòng bệnh thì suýt nữa đụng vào Lục Viễn Châu.


Định mở miệng hỏi anh sao lại nghe trộm điện thoại người khác thì anh đã giơ cả hai tay lên, mặt đầy vô tội.


“Tôi không nghe lén đâu, mấy chuyện bất lịch sự như vậy tôi không làm.”


“Chỉ là tôi định rời đi, mà phòng bệnh này thì chỉ có một cửa ra vào… em lại đúng lúc đứng đó nghe điện thoại.”


Anh còn rất lịch thiệp hỏi tôi: “Em định đi à? Tiện đường tôi có thể đưa em một đoạn.”


“Tôi nghĩ không tiện lắm đâu, sếp Lục.”


Tôi lùi lại một bước, giữ khoảng cách.


“Hôm nay anh đến thăm mẹ tôi, tôi đã rất cảm kích rồi.”


“Là em dâu, tôi không thể làm phiền anh thêm nữa.”


Lục Viễn Châu gật đầu, giống hệt như một ông sếp vừa đồng ý báo cáo công việc của nhân viên.


Cuối cùng tôi cũng có thể thở phào một hơi.


Nhưng hơi thở nhẹ nhõm kia còn chưa kịp trút hết, tôi đã nghe thấy Lục Viễn Châu đang nói chuyện với mẹ tôi.


“Dì ơi, Giai Giai có chút việc cần xử lý, cháu sẽ đưa cô ấy đi. Hôm khác cháu lại tới thăm dì ạ.”


Tôi vừa định lên tiếng phản đối thì đã nhìn thấy nét yên tâm hiếm hoi hiện lên gương mặt mẹ.


Trước đây, mỗi lần tôi rời khỏi phòng bệnh, ánh mắt bà luôn chất đầy lo lắng.


Nhìn vào ánh mắt ấy, tôi không thể nào mở miệng nói ra sự thật.


“Vâng, anh ấy đưa con đi nên mẹ đừng lo, mẹ nghỉ ngơi đi đã nhé.”


Tôi và Lục Viễn Châu sóng bước rời khỏi b ệnh v iện.


Luồng không khí trong lành lập tức tràn vào lồng ngực.


Tôi như một con cá sắp ch ếc khô được thả về lại dòng sông.


“Lên xe đi, tôi tiện đường đưa em đi luôn.”


“Không cần đâu, chỗ tôi đến gần đây, đi bộ cũng được.”


“Tôi không cố tình đưa em đâu, chỉ là tiện đường thôi.”


“Anh còn chẳng biết tôi định đi đâu, sao mà tiện đường được?”


Lục Viễn Châu nhẹ nhàng kéo nhẹ tay áo tôi: “Chỉ cần được đưa em đi, dù em có đến chân trời góc bể… cũng là tiện đường.”


Tôi giật tay lại, cố gắng kìm nén tiếng nghẹn ngào: “Lục Viễn Châu… anh đừng như vậy…”


Cái cách anh nắm lấy tay áo tôi, giống hệt như ngày xưa.


Tôi biết mình sẽ không thể từ chối được.


Lục Viễn Châu lại nở một nụ cười, má phải hiện lên lúm đồng tiền quen thuộc.


“Hay quá, cuối cùng em cũng không gọi tôi là ‘sếp Lục’ nữa rồi.”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo