Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
26
Kết thúc công việc cuối tuần, dù mệt rã rời cả thể xác lẫn tinh thần nhưng tôi vẫn không khỏi lo cho mẹ.
Sáng thứ hai, khi tôi vội vã đến b ệnh v iện thì Lục Viễn Châu đã đến trước, đang ngồi bên giường mẹ tôi.
Lúc này gặp lại anh, trong lòng tôi là muôn vàn cảm xúc lẫn lộn.
Rất nhiều điều muốn nói, nhưng nghĩ đi nghĩ lại đều thấy không thích hợp.
Cuối cùng, tất cả chỉ hóa thành một câu đơn giản: “Sao anh lại tới đây?”
“Em không trả lời tin nhắn, tôi đoán chắc em đang bận nên mới qua đây trước, ngồi trò chuyện với dì một lúc.”
Lục Viễn Châu bước đến cạnh tôi: "Ra ngoài ngồi một chút nhé?”
Tôi theo anh ra ngoài hành lang, hai người ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế dài.
Anh lấy ra một chiếc túi thơm nhỏ, trông rất quen thuộc.
“Cuối tuần tôi có đến chùa cầu bình an cho dì, em đeo cái này bên người dì nhé.”
“Hy vọng lòng thành sẽ mang đến một điều kỳ diệu.”
Vừa lúc đó, người nhà của giường bên cạnh xách nước đi ngang qua, nghe thấy thì vội chen vào: "Đi xin bùa rồi sao?”
Chị ấy nhìn Lục Viễn Châu, ánh mắt tràn đầy thán phục.
“Phải đó, nếu thật có thần linh thì chắc chắn Ngài sẽ để người tốt nên đôi với người tốt.”
Tôi định giải thích: “Bọn em không phải…”
Nhưng Lục Viễn Châu lập tức cắt lời tôi: “Cũng nhờ chị đã chỉ đường cho tôi.”
“Chỉ đường thì dễ, nhưng đi xin bùa mới là cực hình.”
“Phải quỳ từng bước, ba bước một lạy, tổng cộng chín trăm bậc thang…”
Ấy, chị quay lại đi,” anh ngắt lời chị ấy: "Chắc con bé nhà chị đang khát rồi đấy.”
“Được được, hai người nói chuyện đi, tôi không làm phiền nữa.”
Chiếc túi thơm nhẹ bẫng nhưng khi nằm trong tay tôi, nó lại nặng tựa ngàn cân.
Đó là tấm lòng chân thành, dù đã quên hết mọi ký ức nhưng tấm lòng của anh vẫn nguyên vẹn như thuở đầu.
Mắt tôi cay xè, cố chớp đi chớp lại cũng không ngăn được nước mắt.
Chỉ trong mấy ngày, dường như tôi đã kh óc hết cả nước mắt của bốn năm qua.
Tôi nghẹn ngào: “Cảm ơn anh… thật sự cảm ơn anh…”
Lục Viễn Châu dịu dàng lau nước mắt cho tôi, như đang dỗ một đứa trẻ: “Ngoan, đừng kh óc nữa mà.”
“Tôi là đàn ông con trai, chuyện này có đáng gì đâu chứ.”
Tôi lại nợ anh một món ân tình.
Những gì tôi nợ Lục Viễn Châu, cả đời này không thể trả hết.
Khi tôi đã bình tĩnh lại, Lục Viễn Châu đột nhiên nhắc tới chuyện trước đó:
“Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi lần đầu chúng ta gặp nhau.”
“Chúng ta… đã từng gặp nhau ở đâu rồi, đúng không?”
27
Tôi nên trả lời anh thế nào đây?
Nói thật sao? Rằng ký ức hiện tại của anh là do mẹ anh thay đổi?
Như thế thì quá phụ lòng một người mẹ rồi.
Huống hồ, là tôi đã thất hứa trước.
Chính tôi đã quay lại cuộc sống của Lục Viễn Châu, không thể giữ lời hứa biến mất mãi mãi.
Lừa anh rằng chúng tôi chưa từng gặp nhau, rằng anh nhận nhầm người rồi?
Thế lại quá phụ tấm chân tình của Lục Viễn Châu.
Tôi thực sự phải làm sao đây…
Tôi nghiến chặt răng, ngẩng đầu lên hỏi ngược lại: “Câu trả lời… thực sự quan trọng đến thế sao?”
Ánh mắt của Lục Viễn Châu chợt trầm xuống, hàng mi dài phủ xuống tạo thành một vùng bóng tối dưới mắt anh.
“Bốn năm trước, tôi bị thương nặng rồi hôn mê.”
“Khi tỉnh lại, câu đầu tiên bật ra khỏi miệng tôi là ‘Cô ấy… có sao không?’”
“Tôi chẳng biết cô ấy là ai, cũng không hiểu vì sao mình lại nói như vậy.”
“Cứ như có một chấp niệm nào đó điều khiển thân xác tôi, mượn tiếng nói của tôi để thốt ra câu ấy vậy.”
“Đã có lúc tôi nghĩ mình phát đ iên rồi.”
Sự mâu thuẫn giữa hiện thực và ý thức đã giày vò Lục Viễn Châu suốt bốn năm trời.
Chỉ nhắc đến thôi mà sắc mặt anh cũng trở nên đ au đ ớn.
“Thế nhưng mỗi đêm tôi đều mơ thấy một cô gái gục bên xe cứu thương, kh óc nức nở.”
“Tôi không thấy rõ mặt cô ấy, chỉ nghe được giọng nói. Cô ấy gọi tên tôi, van xin tôi mở mắt nhìn cô một lần. Cô ấy còn nói…”
Lục Viễn Châu nhíu mày, đưa tay ôm ngực, giọng run rẩy: “Nếu tôi xảy ra chuyện… thì cô ấy biết sống sao đây…”
Đầu tôi như có tiếng nổ vang, đứng ch ếc lặng không thể nhúc nhích.
Thì ra, bốn năm trước… Lục Viễn Châu đã nghe thấy.
Anh nghe được nỗi đau, nghe được tuyệt vọng trong tôi.
Tình yêu của anh mạnh mẽ đến mức vượt qua cả ký ức bị xóa, để lại một mảnh vỡ sâu trong tim.
Tôi không thể kiềm chế nữa, chấp niệm trong tôi cũng phá vỡ lý trí.
Tôi ôm chầm lấy Lục Viễn Châu, thật chặt.
Bốn năm trước, tôi từng vì m áu và vết thương mà rút lại cái ôm sau sinh tử.
Bốn năm sau, vào ngày hôm nay… cuối cùng tôi cũng trao được cái ôm đó.
Lục Viễn Châu cũng ôm chặt lấy tôi, anh nghẹn ngào, gấp gáp thì thầm bên tai tôi:
“Cô gái ấy là em phải không, Giai Giai?”
“Trả lời anh đi, chúng ta đã quen nhau từ trước, đúng không em?”
Tôi siết chặt lấy áo vest của anh.
Những ý nghĩ giằng xé nhau trong đầu tôi như một trận cuồng phong.
Cuồng phong cuốn sạch mọi thứ… và rồi, bầu trời lặng gió.
Tôi buông tay khỏi áo anh, lau nước mắt trên má.
“Viễn Châu, hãy nhìn về phía trước… đừng quay đầu lại nữa.”
28
Trong thần thoại Hy Lạp có một câu chuyện như thế này.
Orpheus xuống địa ngục để cứu người vợ yêu quý Eurydice đã bị h ại ch ếc.
Điều kiện quan trọng nhất là Orpheus không được quay đầu lại nhìn vợ mình cho đến khi cả hai rời khỏi địa ngục và đặt chân trở lại trần gian.
Thế nhưng, thời gian xa cách càng dài thì nỗi nhớ tích tụ càng sâu.
Ngay khoảnh khắc trước khi cánh cửa trần gian mở ra, Orpheus lại quay đầu nhìn người vợ yêu dấu của mình.
Eurydice lập tức bị bóng tối của địa ngục nuốt chửng, chỉ kịp để lại một câu “Tạm biệt” – mà cũng không rõ liệu chồng mình có nghe thấy hay không.
Có người nói, Orpheus đã chọn con đường của một thi sĩ – giữ vợ mãi mãi trong ký ức bất diệt của mình.
Cũng có người nói, có lẽ chính Eurydice là người cuối cùng đã thì thầm: “Hãy quay đầu lại.”
Dù là vì lý do gì đã khiến Orpheus quay đầu thì lúc này tôi chỉ biết một điều: Lục Viễn Châu không thể quay đầu nhặt lại những ký ức đã mất nữa.
Không có tôi, cuộc đời anh sẽ suôn sẻ hơn rất nhiều.
Anh không cần phải cãi nhau với gia đình, không cần tay trắng lập nghiệp, không cần chen chúc sống cùng tôi trong căn phòng trọ chật hẹp.
Anh có thể gặp gỡ một người phụ nữ môn đăng hộ đối, cùng nhau tạo dựng một gia đình hạnh phúc.
Anh có thể sống đúng với thân phận “Tổng Giám đốc Lục”, tránh khỏi mọi mâu thuẫn đến từ sự cách biệt giai cấp.
Tính thế nào thì hiện tại của anh cũng tốt hơn.
Nhưng Lục Viễn Châu lại không nghĩ như vậy.
Anh gỡ mình khỏi vòng tay tôi. Đôi mắt vốn đã biết nói, giờ lại long lanh ánh lệ, đẹp tựa hoa đào nở rộ.
Lục Viễn Châu nắm lấy tay áo tôi: “Giai Giai, tất cả bọn họ đều lừa anh.”
“Đến cả em cũng muốn đẩy anh ra sao?”
Giọng nói nghèn nghẹn, chất đầy tủi thân.
Tôi thật sự không chịu nổi… Tôi nghiến răng quay mặt đi, không dám nhìn anh.
Tôi nói: “Nhưng tôi… là em dâu của anh.”
“Thì sao chứ!?”
Lục Viễn Châu đặt tay lên vai tôi, kiên quyết không để tôi né tránh, buộc tôi quay lại nhìn vào mắt anh.
Đôi mắt hoa đào ấy ướt đẫm, chứa đầy sự dịu dàng khiến tôi không thể rút lui.
“Chỉ cần vừa thấy em lần đầu tiên là tim anh đã nhận ra em rồi.”
“Trái tim anh mách bảo, cả đời này anh sinh ra là để yêu em.”
Anh nắm lấy tay tôi, đặt lên ngực mình: “Anh không phải là Orpheus, và em cũng không phải là Eurydice nơi địa ngục. Anh nhất định phải quay đầu để tìm ra sự thật.”
“Không phải để đ ánh mất em, mà là để… không bao giờ mất em nữa.”
Tôi thực sự bị lời bày tỏ thẳng thắn của anh lay động – thậm chí có thể nói là choáng ngợp.
Tôi tin vào tình yêu của anh.
Nhưng… mỗi lần nhìn vào đôi mắt hoa đào ấy, tôi lại không thể không nhớ đến đôi mắt của bà Lục.