Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
24
Khi đồng nghiệp tạm thời đến rủ tôi đi ăn trưa, tôi đã lâu lau sạch nước mắt và lại cắm đầu vào làm việc.
Tôi là một con lừa hạt nhân vô cảm, chỉ muốn cày xong công việc này để lấy bốn ngàn tệ rời đi.
“Trời ơi, cô làm còn nhiều hơn cả tôi nữa đó!”
“Người ta nói phụ nữ gánh được nửa bầu trời, đến cô thì chắc là gánh luôn cả trời rồi!”
Mắt cô ấy sáng rực lên, vừa đi quanh ngắm kết quả công việc của tôi, vừa không ngừng trầm trồ.
Khi đi đến chiếc tủ đựng ký ức của Lục Viễn Châu thì cô ấy dừng lại, quay sang nhìn tôi với ánh mắt đầy hứng thú.
“Làm cả buổi sáng chắc mệt rồi, để tôi kể cho cô nghe chuyện này hay lắm.”
Chưa kịp gật đầu, tôi đã thấy cô ấy mở máy ngay.
“Lục Viễn Châu cô từng nghe qua chưa? Vị sếp lớn nổi tiếng nhất nhì thành phố J đấy.”
“Nhưng người đó mãi mãi sẽ không biết rằng có một phần ký ức của mình bị bỏ lại ở đây.”
Tôi hỏi lại: “Anh ấy không biết? Chuyện là sao thế?”
“Không phải ở đây muốn xóa ký ức đều phải có chữ ký đồng ý của chính chủ sao?”
Người đang kể chuyện mà gặp đúng chuyện hấp dẫn thì phấn khích lắm.
Cô ấy lập tức tháo khẩu trang, chuẩn bị kể một đoạn dài.
“Hồi đó bọn tôi còn là công ty non trẻ, bà Lục đến tìm, bảo là phải xóa ký ức cho con trai bà ấy.”
“Sau khi xong việc, bà ấy hứa sẽ đầu tư toàn diện cho công ty và công nghệ mới.”
“Cơ hội trời ban thế này, tất nhiên sếp bọn tôi gật đầu đồng ý phẫu thuật rồi.”
“Nhưng mà cpp đoán xem Lục Viễn Châu được đưa vào như thế nào?”
Thề là cô nàng trước mặt tôi đây không nên làm quản lý kho ký ức, mà nên viết truyện ngắn trên app mấy màu xanh lục ấy, quá biết cách tạo kịch tính đi!
Tôi sốt ruột đến mức vỗ vai cô ấy lia lịa: "Cô đừng vòng vo nữa, kể đi mà!”
“Anh ta bị đẩy xe lăn vào luôn đấy, còn mặc nguyên đồ bệnh nhân cơ.”
“Sếp tôi hoảng quá, bảo không có sự đồng ý của người được phẫu thuật thì không làm được.”
“Thế là bà Lục lập tức đặt tờ séc lên bàn, còn lạnh lùng nói ‘Đây là tiền đặt cọc đầu tư. Bây giờ có thể phẫu thuật cho con trai tôi chưa?’.”
Cô ấy vừa nói vừa không ngớt xuýt xoa: “Người phụ nữ này ghê gớm thật, sếp bọn tôi hoàn toàn không phải đối thủ luôn ấy.”
“Bà ấy không chỉ yêu cầu xóa hết ký ức tình yêu của Lục Viễn Châu, mà còn nhét luôn vào đầu anh ta một đoạn ký ức du học nước ngoài cơ.”
“Quả là bàn tay sắt, không trách sao dạy ra được một nhân vật truyền kỳ trong giới kinh doanh như vậy.”
Những gì cô ấy nói sau đó, tôi hoàn toàn không còn nghe lọt tai nữa.
Não tôi như trống rỗng, bị thông tin đột ngột dội đến làm cho choáng váng.
Hóa ra tôi đã trách lầm Lục Viễn Châu, là anh bị xóa ký ức khi đang hôn mê.
Nghĩ đến Lục phu nhân, tôi lại nhớ đến ánh mắt tổn thương của bà hôm đó trước cửa phòng phẫu thuật.
25
Đó là chuyện xảy ra bốn năm trước, cũng là năm thứ hai yêu đương của tôi và Lục Viễn Châu.
Hôm ấy, anh cùng tôi về quê, định sẽ chụp một bộ ảnh kỷ niệm hai năm yêu nhau.
Mẹ tôi đi làm, để lại căn nhà nhỏ cho hai đứa tự do thoải mái, còn vui vẻ bảo tối về sẽ nấu món vịt kho trứ danh cho Lục Viễn Châu ăn.
Lục Viễn Châu cười tít cả mắt: “Nghe nói vịt kho của dì là số một, hôm nay đúng là cháu có phúc ba đời mới được thưởng thức rồi!”
Anh nói đến mức mẹ tôi vui tới mức vừa xách túi ra cửa vừa ngân nga hát theo giai điệu cũ.
Lúc ấy, tôi nghe thấy ngoài ngõ có tiếng ồn ào, như một nhóm người đang kéo đến.
“Cho hỏi thăm chút, nhà này có ông Hứa Đức Sinh không?”
Họ là đám chủ nợ đến tìm cha tôi, và cha tôi… chính là một người nghiện cờ bạc.
Tôi đứng chắn cửa, nói dứt khoát: "Hứa Đức Sinh đã không sống ở đây từ lâu rồi. Ông ta đã ly hôn với mẹ tôi bốn năm trước, các anh tìm sai người rồi.”
Tên cầm đầu nhìn tôi chằm chằm một lúc, đột nhiên vỗ tay cười lớn, giọng hả hê:
“Đây không phải con gái của lão Hứa thì còn có thể là ai nữa?”
“Hồi đó ông ta hết tiền còn bảo sẽ bán con gái mình cho bọn tôi, còn đưa cả hình cho chúng tôi chọn cơ mà!”
“Anh em, bắt con nhỏ này về giao cho đại ca!”
Lục Viễn Châu lập tức chắn trước mặt tôi, với tay nhấc lên một đoạn ống sắt rỉ nằm cạnh chum nước, giơ ngang ngực rồi hùng hồn nói:
“Muốn động vào bạn gái tôi thì bước qua xác tôi trước đã!”
Tên đầu gấu cười khẩy: "Mày là cái thá gì mà dám ngáng đường ông đây hả?”
“Anh em, cho thằng này tàn phế rồi đưa con nhỏ đi!”
Lục Viễn Châu lùi lại, đẩy mạnh tôi vào trong rồi đóng sập cửa lại thật nhanh.
Tôi đập cửa kh óc lóc: "Viễn Châu, anh mau vào đi! Anh sẽ bị thương mất!”
Nhưng anh chỉ dựa cả người giữ chặt cánh cửa.
Anh hét lên: "Giai Giai, trốn kỹ vào! Tuyệt đối đừng ra ngoài!”
Nhà tôi nhỏ lắm, không có chỗ nào đủ để trốn cả.
Nơi an toàn nhất chính là sau lưng anh – nơi anh đang lấy thân mình chắn cả một trận cuồng phong.
Tôi vừa run lẩy bẩy vừa rút điện thoại, tay ấn từng số gọi c ảnh s át.
Tiếng gậy đập vào người anh vang lên như từng cú giáng thẳng vào tim tôi.
“Xin chào, đây là sở c ảnh s át thành phố J.”
Tiếng rên nén đau của Lục Viễn Châu khiến tôi nghẹn ngào.
“Tôi cần báo án… Tôi ở vùng ngoại ô thành phố J…”
Tiếng d ao x é rách d a th ịt, tiếng anh cố nén đ au kêu lên...
“Có một nhóm c ôn đ ồ mang theo v ũ kh í… đang đ ánh người!”
Tôi không nghe thấy tiếng anh, chỉ nghe thấy tiếng mắng chửi và tiếng đ ánh đập loạn xạ.
“Làm ơn, xin hãy đến nhanh… cứu anh ấy…”
“Xin hãy cứu lấy Lục Viễn Châu của tôi…”
Khi c ảnh s át tới nơi, đám c ôn đ ồ vừa định phá cửa xông vào thì lập tức bị bắt gọn.
Tôi được giải cứu ra khỏi căn nhà, vừa bước ra đã nhìn thấy Lục Viễn Châu.
Anh nằm trên cáng cứu thương, mắt nhắm nghiền.
“Viễn Châu!”
Tôi hét lên lao về phía anh, thế nhưng tay lại khựng lại giữa không trung.
Anh đầy m áu , thương tích khắp người như một hiệp sĩ bị tháo rời, không còn nguyên vẹn.
Tôi không dám chạm vào anh.
Tôi sợ anh đau.
Thậm chí, tôi còn không dám để nước mắt rơi xuống người anh.
Cảnh sát nói khi họ đến, anh đã ngất lịm nhưng vẫn kiên trì dùng thân mình chặn cửa.
Chỉ khi chắc chắn rằng tôi an toàn, anh mới buông lơi rồi ngã gục xuống.
Họ bảo chưa từng thấy ai bảo vệ người mình yêu đến mức ấy.
Tay tôi dính m áu của Lục Viễn Châu.
Một người… rốt cuộc có bao nhiêu m áu để có thể chảy đến mức như vậy?
Tôi quỳ ngoài phòng phẫu thuật, trong lòng thầm đọc tên tất cả các vị Thần, vị Phật, tiên thánh Đông Tây mà mình biết.
Dù tôi vốn là người vô thần, nhưng lúc này, tôi thật lòng hy vọng thế gian này có thần linh tồn tại.
Tôi nguyện cả đời chịu khổ, chỉ cần Viễn Châu còn sống.
Tôi chỉ cần… anh sống mà thôi.
Không biết qua bao lâu, mẹ của Lục Viễn Châu xuất hiện.
Bà mặc đồ sang trọng, đeo đầy châu báu, khí chất cao quý như thể đến từ một thế giới hoàn toàn khác tôi.
Bà kéo tôi đứng dậy, nước mắt ngấn đầy trong mắt.
“Hứa Mộng Giai, tôi biết cô. Trước đây khi Tiểu Châu muốn đến với cô, tôi đã phản đối rồi.
Nó vì cô mà cắt đứt với gia đình, từ bỏ quyền thừa kế tập đoàn, cố gắng tự lập, chứng minh với tôi rằng lựa chọn của nó không sai…”
“Kết quả thì sao hả? Cô khiến nó suýt nữa mất mạng!”
Bà siết chặt vai tôi đến đau điếng, tưởng chừng xương sắp vỡ.
Nhưng tôi không hề muốn giãy giụa, thậm chí muốn bà bóp chặt hơn, đ ánh tôi cũng được.
Tôi muốn… cùng Viễn Châu đ au đ ớn.
Cái đau trên người tôi chẳng thấm vào đâu so với những vết thương trên thân thể anh.
“Coi như tôi van xin cô… Hãy buông tha cho con tôi đi. Nó không thể vì cô mà đ ánh đổi cả tính mạng được.”
Cảm giác tội lỗi trong tôi chạm đến đỉnh điểm.
Tôi không thể tha thứ cho bản thân vì đã kéo Lục Viễn Châu vào lằn ranh sinh tử.
Tôi càng không thể đối diện với ánh mắt tuyệt vọng của một người mẹ.
Tôi nói: “Vâng, cháu sẽ rời xa anh ấy. Xin lỗi bác… Là cháu đã hại Viễn Châu.”
Từ hôm đó, tôi biến mất khỏi cuộc đời anh.
Vì vậy, từ đầu đến cuối, người vứt bỏ tình yêu này… chính là tôi.
Tôi mới là người đáng bị oán trách nhất.