Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Hồi cấp ba Chu Kỳ Thần thích Lâm Dao lắm đấy, tớ cứ tưởng ra trường hai người sẽ thành đôi, tiếc thật."
Nếu không phải còn chút giữ ý, tôi đã cho cô ta một cái tát. Lại có một đứa con gái khác phụ họa: "Đúng đấy, hồi đó nhiều người theo đuổi Lâm Dao lắm, toàn bị Chu Kỳ Thần đuổi hết."
Tôi liếc sang Chu Kỳ Thần, anh vẫn đang mải mê vuốt ve tóc cô bạn gái, chẳng có vẻ gì là muốn giải thích.
Tôi bỗng thấy mình giống như nữ phụ độc ác chuyên đi phá hoại tình yêu của nam nữ chính trong tiểu thuyết, chỉ khác là tôi bị lợi dụng.
Tôi định lên tiếng giải thích thì cô bạn gái kia bất ngờ hôn lên má Chu Kỳ Thần, để lại dấu son đỏ chót, rồi cười khúc khích nép vào lòng anh, hoàn toàn phớt lờ mọi người xung quanh.
Chu Kỳ Thần nhìn tôi.
Mọi người cũng đồng loạt nhìn tôi với vẻ mặt: "Xem kìa, bạn gái người ta có thèm để ý đến cô đâu".
Thôi được rồi, tôi càng giống trò hề hơn nữa.
May mà Tô Niệm Niệm kịp thời lên tiếng: "Dao Dao nhà chúng ta xinh đẹp thế này, người theo đuổi đông vô kể, huống hồ cô ấy cũng đâu có thích Chu Kỳ Thần."
Tô Niệm Niệm là người đầu tiên phát hiện ra Chu Kỳ Thần bắt nạt tôi, nên cô ấy luôn đứng về phía tôi.
Tôi nhìn cô ấy với ánh mắt biết ơn. Không khí bỗng chốc ngưng đọng. Chu Kỳ Thần sầm mặt.
Cảm thấy buổi tụ tập này thật vô nghĩa, tôi định chuồn êm. "Mọi người cứ tiếp tục nhé, tôi đi vệ sinh một lát."
Nhân tiện, tôi cũng thật sự đi vệ sinh. Lúc ra ngoài, tôi thấy Chu Kỳ Thần đang dựa vào tường, áo khoác mở rộng, đầu ngón tay vân vê vết son môi đỏ chót, vẻ mặt ngông nghênh, bất cần.
Một mùa hè, anh học được hết cả hút thuốc, uống rượu và tán gái.
Tôi lờ anh đi thẳng ra ngoài.
Đi được nửa đường, tôi không nhịn được quay lại giật lấy điếu thuốc trên tay anh rồi dập tắt vào thùng rác.
Tôi giải thích: "Nơi công cộng không được hút thuốc."
Sau đó, tôi quay đầu bỏ đi, lại bị anh nắm chặt cổ tay, kéo vào cầu thang bên cạnh.
Tôi bị anh ép vào tường không thể động đậy.
Anh nhìn chằm chằm vào tôi: "Em định cứ như vậy với tôi mãi sao?"
"Chẳng phải chúng ta vẫn luôn như nước với lửa sao?"
Có vẻ anh muốn thỏa hiệp nên hỏi: "Vậy rốt cuộc tôi phải làm thế nào? Dao Dao, em nói cho tôi biết được không?"
Tôi dùng ánh mắt ra hiệu bàn tay anh đang giữ vai tôi: "Tóm lại không phải như anh đang làm bây giờ."
"Nhưng anh không làm vậy, em lại bỏ chạy."
Tôi thở dài, bất lực nói: "Chu Kỳ Thần, tôi thật sự coi anh như anh trai, nhưng..."
Anh lập tức ngắt lời tôi: "Tôi không phải anh trai em!"
"Lâm Dao, tôi không tin em không nhìn ra tôi thích em, tôi chỉ muốn em làm bạn gái tôi."
Tôi bị sự thẳng thắn của anh làm cho ngây người tại chỗ.
Tôi tránh ánh mắt anh, lạnh lùng đáp: "Chúng ta là anh em."
"Không có quan hệ huyết thống."
Tôi lại nói: "Anh có bạn gái rồi."
"Cũng có thể không."
Nhưng khi nhìn vết son đỏ tươi trên mặt anh, trong lòng tôi dâng lên một ngọn lửa vô danh, giơ tay tát anh một cái: "Đồ cặn bã!"
Lực không mạnh, tôi nghĩ một người đàn ông bị phụ nữ tát chắc sẽ rất tức giận.
Chu Kỳ Thần thì không.
Anh khẽ nhíu mày, nắm lấy tay tôi xoa nhẹ.
"Đau không?"
Điên rồi, thật sự điên rồi.
Tôi rút lại những đánh giá trước đây về anh… Anh vốn là một kẻ điên!
"Tôi muốn về, anh buông tôi ra."
"Tôi đưa em về."
Tôi hơi giận: "Bạn gái anh vẫn còn ở đó, Chu Kỳ Thần, anh hãy chịu trách nhiệm đi."
Anh nhìn chằm chằm vào tôi rất lâu, sau đó chậm rãi buông tay tôi ra, mặc tôi rời đi.
Ngày hôm sau, tôi gần như chạy trốn đến sân bay.
Khoảnh khắc máy bay cất cánh, trái tim treo lơ lửng của tôi cuối cùng cũng hạ xuống.
12
Ba năm đại học, tôi chưa từng về nhà một lần.
Tôi vẫn cố gắng học tập, tích cực tham gia các hoạt động của câu lạc bộ, khiến cuộc sống của mình bận rộn, bận đến mức không có thời gian yêu đương.
Ba năm nay, tin tức về Chu Kỳ Thần chủ yếu tôi nghe được từ Tô Niệm Niệm.
Không phải tôi muốn nghe, mà vì Chu Kỳ Thần khá nổi ở trường đại học, nên mỗi lần tán gẫu, Tô Niệm Niệm đều nhắc đến anh.
Cô ấy kể anh được rất nhiều cô gái công khai tỏ tình, cứ xinh đẹp là Chu Kỳ Thần không từ chối.
Bạn gái anh thay đổi xoành xoạch, chẳng ai ở bên anh quá một tháng. Cô bạn gái mới hình như cũng xinh lắm, là hoa khôi khoa Báo chí - Truyền thông.
...
Thỉnh thoảng tôi cũng nhìn thấy bóng dáng ấy trong cuộc gọi video với chú Chu và mẹ.
Thông thường anh chỉ lặng lẽ ở đó, vẻ mặt thờ ơ, không thể hiện cảm xúc, không rời đi, cũng không nói chuyện.
Lần trở về tiếp theo là khi tôi biết mẹ tôi bị bệnh.
Giọng chú Chu trong điện thoại nghe nặng nề, hơi thở gấp gáp.
Tôi vội hỏi mẹ bị sao, chú ấp úng không nói rõ, chỉ bảo tôi về xem.
Linh cảm chuyện chẳng lành, tôi lập tức đặt vé máy bay chuyến tối hôm đó. Về đến nhà, tôi đến thẳng bệnh viện.
Mẹ tôi đang nằm đó, đầu đội mũ len gần như che kín mặt, người mặc bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình.
Bà đã gầy đi rất nhiều.
Nhưng rõ ràng một tháng trước khi tôi gọi video với mẹ, bà vẫn còn tươi tắn như vậy.
Bây giờ bà sắc mặt trắng bệch, không chút sinh khí, cả người uể oải.
Tôi không biết người mẹ xinh đẹp của tôi đã trải qua những gì mà lại thành ra thế này?
Khi nhìn thấy tôi, bà gắng gượng nở một nụ cười, vẫy tay với tôi.
Mắt tôi đỏ hoe, tiến lên ôm bà, không kìm được nghẹn ngào: "Mẹ... mẹ không sao chứ?"
Bà hết lần này đến lần khác xoa đầu tôi, dỗ dành tôi như hồi còn bé: "Dao Dao, mẹ không sao, đừng khóc."
Tôi ngẩng đầu lên, ép mình cười: "Mẹ, có phải mẹ không ăn uống đầy đủ không?"
Nhưng chỉ có người khác mới biết, nụ cười của tôi còn khó coi hơn cả khóc.
"Chú Chu của con thuê người nấu ăn cho mẹ, nhưng mẹ chê khó ăn quá, chỉ đồ chú ấy nấu mẹ mới ăn được một chút. Yên tâm đi, giờ chú Chu toàn tự tay nấu cơm cho mẹ rồi."
Tôi nắm chặt tay mẹ: "Vậy sau này con cũng nấu cơm cho mẹ, được không?"
Mẹ yêu chiều xoa mũi tôi: "Con quên lần trước con nấu cho anh con ăn, nó suýt ngộ độc thực phẩm rồi à? Mẹ không dám ăn đâu."
"Con có thể học vì mẹ mà!"
"Được rồi được rồi, Dao Dao nhà ta là ngoan nhất, còn đặc biệt học nấu ăn vì mẹ nữa chứ."
Con không ngoan đâu mẹ, nếu ngoan con đã không phải là người cuối cùng biết mẹ bị bệnh!
Sau đó, mẹ tôi bảo chú Chu và Chu Kỳ Thần ra ngoài trước, bà có chuyện muốn nói riêng với tôi.
Tôi khựng lại, không thích giọng điệu nghiêm trọng và trịnh thượng này của mẹ chút nào.
Bà tựa vào đầu giường, tôi tựa vào lòng bà.
Bà bắt đầu kể cho tôi nghe những chuyện trước đây.
Điều này khiến tôi nhớ đến "bàn xoay cuộc đời".
Người sắp chết, thường sẽ nhanh chóng hồi tưởng lại cuộc đời mình như một thước phim quay nhanh.
Tôi làm ầm ĩ không cho bà nói, nhưng mẹ tôi vẫn cứ tự mình nói.
Bà nói chú Chu là mối tình đầu của bà, sau này vì áp lực từ trưởng bối trong gia đình mà chia tay, cưới mẹ của Chu Kỳ Thần.
Chính là cái gọi là hôn nhân môn đăng hộ đối.
Còn bà vì tức giận mà gả cho Vương Kiến Hoài, người lúc đó luôn theo đuổi bà.
Đáng tiếc, sau khi kết hôn cả hai đều không hạnh phúc.
Mẹ Chu theo đuổi sự lãng mạn, nhưng chú Chu lại rất khô khan, mẹ thích sự ổn định, còn Vương Kiến Hoài lại tìm kiếm sự kích thích.
Hai cặp đôi vốn dĩ không hợp nhau cứ như vậy mà đến với nhau, cũng định trước rằng họ sẽ không hạnh phúc.
Sau khi Vương Kiến Hoài bỏ rơi mẹ con tôi, mẹ Chu đã tìm đến mẹ, bà ấy hy vọng mẹ có thể ở bên chú Chu.
Với điều kiện là đối xử tốt với con trai bà ấy.
Lúc đó, mẹ tôi không đồng ý.
Sau này mới biết, mẹ Chu đã yêu một người nước ngoài, muốn bỏ chồng bỏ con để theo đuổi tình yêu của mình.
Bà ấy làm như vậy, chẳng qua là để giảm bớt cảm giác tội lỗi của bản thân.
Kết quả máy bay gặp nạn, người không còn.
Mẹ vì tôi không bị người khác chế giễu là không có cha, cuối cùng vẫn đồng ý lời cầu hôn của chú Chu.
Bà nói không hối hận khi kết hôn với chú Chu, những năm qua ông ấy đối xử rất tốt với mẹ con tôi.
"Dao Dao, mẹ biết trước đây Tiểu Thần luôn bắt nạt con nhưng nó không xấu, nó hiểu lầm mẹ nó bỏ đi là vì chúng ta, trẻ con khi mất mẹ rất bất lực, nên con tha thứ cho anh con, sống hòa thuận với anh nó nhé, được không?"
"Nếu có một ngày mẹ không còn nữa..."
Tôi bịt tai lại không nghe.
"Huhuhu, mẹ không được nói những lời này."
Nhưng nói xong những lời này, bà đã không còn nhiều sức lực nữa.
Giọng nói càng lúc càng nhỏ, cho đến khi chìm vào giấc ngủ sâu.
Tôi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hốc hác của mẹ, cuối cùng không kìm được, chạy ra ngoài khóc lớn.
13
Chu Kỳ Thần đi tới ôm tôi vào lòng.
Tôi khóc rất dữ dội, nghẹn ngào không nói nên lời, tôi vẫn không ngừng hỏi anh rằng mẹ tôi bị bệnh gì.
Chu Kỳ Thần trầm ngâm rất lâu rồi nói.
"Ung thư dạ dày giai đoạn cuối."
Dù trong lòng tôi đã có sự đoán trước, khi nghe được tin này, tôi vẫn suy sụp.
"Chuyện khi nào vậy? Tại sao không ai nói với tôi?"
Chu Kỳ Thần lập tức đỡ lấy tôi: "Dao Dao, mạnh mẽ lên, vẫn còn cơ hội."
Tôi gào lên: "Bà ấy không phải mẹ anh, đương nhiên anh có thể bình tĩnh!"
"Vậy nên anh biết từ lâu rồi, lại còn giấu tôi?"
"Chu Kỳ Thần, sao anh mãi đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy?"
Tôi giãy giụa đánh anh, muốn trút hết cảm xúc lên người anh.
Chu Kỳ Thần không ngừng nói "xin lỗi" với tôi, lại luôn ôm chặt lấy tôi.
Nhưng tôi biết anh không sai, rõ ràng là chính tôi vì trốn tránh anh mà ba năm không chịu về.
Tại sao tôi lại vì trốn tránh anh mà không màng đến mẹ mình?
Tôi mới là người độc ác và vô tình.
Tôi gào khóc đến kiệt sức, hỏi anh: "Hàng năm mje đều đi khám sức khỏe định kỳ, sao vẫn phát hiện bệnh ở giai đoạn cuối?"
Anh đáp: "Năm năm trước dì Lâm từng phẫu thuật cắt bỏ ung thư dạ dày. Dì sợ chúng ta lo nên luôn giấu. Hai tháng trước, ung thư tái phát… di căn rất nhanh."
Năm năm trước...